Cực Phẩm Tiểu Nhị

Bị Trói


trước sau


Lưu đại tiểu thư nói vậy, nhưng thực ra là đột ngột nảy ra ý tưởng. Nàng vốn chỉ muốn mang theo mọi người đến Thiên Lý hương chơi, lúc này nhìn đến Lạc Tiểu Y, đột nhiên lại nghĩ đến Thập Nhị nhà mình.
Ở ngã tư đường người đến người đi, phía sau Lạc Tiểu Y đứng đầy người xem náo nhiệt, lúc này, những thiếu niên nam nữ kia một đám vây chung quanh hắn, chặn đường thoát thân của hắn. Trong thời gian ngắn, Lạc Tiểu Y sợ hãi rụt rè, giống như con thỏ nhỏ rơi xuống trong bầy sói, không còn chỗ trốn.
Lạc Tiểu Y kinh hoảng trốn tránh về phía sau, hai giọt nước mắt chuyển động trong hốc mắt. Bộ dáng như cô nương gặp rủi ro điển hình, chẳng những làm chúng thiếu niên vô cùng hưng phấn, ngay cả bản thân Lạc Tiểu Y cũng cực kỳ hưng phấn!
***, đã lâu không trò chơi thú vị như vậy. Ta nên chạy trốn? Hay là thuận thế để cho bọn họ bắt đi, ở Lưu phủ chơi vài ngày rồi nói sau?
Đó là một vấn đề rất khó khăn, một vấn đề khó khăn phi thường phi thường lớn! Nhất thời, Lạc Tiểu Y rất khó quyết định.
Ngay khi hắn lâm vào thế khó xử, chúng thiếu niên nam nữ đã cười hì hì vây quanh hắn, mà Lưu đại tiểu thư cũng đưa tay phải ra, chuẩn bị kéo cánh tay của hắn.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể Lạc Tiểu Y co rụt lại, nhanh như mèo nhảy về góc bên trái!
Động tác của hắn thập phần lưu loát, nhưng hai thiếu nữ bên trái tuy rằng bộ dạng mềm mại yếu ớt, lại là người có công phu. Bởi vậy, hắn mới lao ra ba bước, bỗng dưng bả vai đau xót! Trong nháy mắt, hai cái tay nhỏ bé đã cài lên tỉnh huyệt trên vai hắn!

Ai ya, lần này ta đã giãy dụa và từ chối rồi, kế tiếp có thể giả trang làm cô nương chịu khổ , đến Lưu phủ chơi trò chơi rồi. Quyết định xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lập tức đau khổ, hai giọt nước mắt muốn rơi mà rơi không xong chuyển qua chuyển lại ở trong hốc mắt. Hắn hít mũi một cái, vô cùng uất ức nhìn Lưu đại tiểu thư: “Lưu đại tiểu thư, tiểu nhânchỉ là một tiểu nhị ti tiện, đại tiểu thư trước mặt người trong thiên hạ, bắt một người con trai nhà lành trở về như vậy. Không sợ làm Lưu gia mất mặt?”
***. Thật không ngờ. Cái thế đạo này làm con trai cũng không an toàn.
Lạc Tiểu Y vừa nói xong, chúng thiếu niên liền cười haha. Bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, nhưng không có trả lời. Thế đạo này, nữ hoàng nuôi mỹ nam, Thái Bình công chúa, Cao Dương công chúa, người người đều thích thiếu niên xinh đẹp. Thậm chí có một ít phu nhân hoàng tộc, còn bắt thiếu niên xinh đẹp ở dân gian vụngtrộm đưa vào trong phủ đệ đùa bỡn xong liền xử tử.
Trên có ô che, dưới có đệm lót, bởi vậy những chuyện như Long Dương đồng tính, trong mắt những người này thật sự không đáng kể gì.
Bà nội nó, phản kháng không có hiệu quả!
Một thiếu niên mặt tròn đi lên, thiếu niên này mi thanh mục tú, bộ dạng cũng có hai phần tương tự với Lưu Thập Nhị, xem ra là huynh đệ trong một tộc. Thiếu niên nhếch miệng cười với hai thiếu nữ chế trụ Lạc Tiểu Y. Hai cô gái lập tức buông tay. Thiếu niên mặt tròn một bả nhấc Lạc Tiểu Y bị điểm huyệt lên. Thuận tay quăng lên trên lưng ngựa của mình, sau khi tung người lên ngựa cười nói với các đồng bạn: “Đại tỷ, nhiệm vụ hoàn thành. Chúng ta có thể đi chỗ khác chơi rồi chứ?”
Lưu đại tiểu thư cười hì hì, nói: “Đưa hắn đến biệt viện là được đi chơi.”
Lời này vừa ra, chúng thiếu niên đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên mặt tròn kia. Thiếu niên mặt tròn đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đưa, ta đi đưa đây.”
Dứt lời, hắn liền ôm quyền với mọi người, dắt dây cương bôn chạy về hướng Hoàng Thành.
Lạc Tiểu Y bị hắn đặt trước người, đầu để bên cạnh bụng ngựa. Một đường phi ngựa này, chẳng những khiến đầu óc hắn choáng váng , từng đợt tro bụi còn đập vào mặt, chỉ hai ba cái, Lạc Tiểu Y thanh tú tinh xảo, liền biến thành một kẻ đầy bụi đất.
Ngừng thở, Lạc Tiểu Y đơn giản là nhắm mắt lại, mặc cho thân thể của mình phập phồng trên lưng ngựa.
Thiếu niên mặt tròn giục ngựa vội vã ở ngã tư đường, chỉ chốc lát liền tới cửa thành.”Huuuu ——” Con ngựa hí dài một tiếng, bị hắn vội vàng giữ chặt, thả người nhảy xuống, thiếu niên mặt tròn bước đi đến cửa thành.
“Hóa ra là Lưu Nhị Thập Nhất thiếu gia a, đúng rồi, tiểu tử này là?” Một tiếng cười hì hì của nam tử vang lên bên tai Lạc Tiểu Y.
Lưu Nhị Thập Nhất ha ha cười, cũng không trả lời. Vệ quan kia làm sao không biết đạo lý, lập tức cũng cười ha ha, lấm la lấm lét làm một cái tư thế mời.

Lưu Nhị Thập Nhất dẫn ngựa tiến vào, mới đi vài chục bước, hai chiếc xe ngựa nghênh diện chạy tới, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ trong xe ngựa vươn ra, cười nói với Lưu Nhị Thập Nhất: “Di, tiểu tử này là ai?”
Lạc Tiểu Y rõ ràng cảm giác được, thân thể Lưu Nhị Thập Nhất cứng đờ. Tấm lưng mướt mồ hôi.
Hắn giả bộ không chút để ý cung kính nói: “A, chào quận chúa. Tiểu tử này nói năng lỗ mãng với bổn thiếu gia, tiểu đệ chuẩn bị đưa hắn hồi phủ dạy dỗ một trận.”
Quận chúa kia ừ một tiếng, lại liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, gật gật đầu không nói nữa.
Lưu Nhị Thập Nhất cúi người thi

lễ, cười hì hì nói: “Quận chúa, tiểu đệ còn có chút chuyện, đi trước.” Quận chúa ừ một tiếng, Lưu Nhị Thập Nhất vội vàng nhảy lên ngựa, thẳng tiến ra ngoài.
Vừa rời khỏi tầm mắt của quận chúa kia, Lạc Tiểu Y liền rõ ràng nghe được tiếng Lưu Nhị Thập Nhất nói thầm: “Thảm, tại sao lại khéo như vậy, gặp phải nàng ta? Sau này quận chúa vào cửa, nếu biết đến sự tồn tại của tiểu tử này, ta đây chẳng phải sẽ bị lột da sao?”
Giọng nói của hắn thập phần bất an, tròng mắt Lạc Tiểu Y đi lòng vòng. ***, quận chúa này đích thị là thê tử chưa cưới của Lưu Thập Nhị, tiểu tử này dẫn mối cho Lưu Thập Nhị vừa vặn đụng phải nàng, bởi vậy mới sợ hãi.
Lưu Nhị Thập Nhất quả thật lo sợ, hắn vốn còn muốn, trực tiếp đưa tiểu tử này đến Lưu phủ, hiện tại hắn quay đầu ngựa, liền chạy về hướng biệt viện Lưu phủ ở cánh rừng phía Bắc.
Gia đình lớn như Lưu phủ, biệt viện không có ba mươi, cũng có hai mươi tòa. Biệt viện Lưu Nhị Thập Nhất chạy đến này, đã được chia cho Lưu Thập Nhị.
“Giá ——”
Lưu Nhị Thập Nhất vứt Lạc Tiểu Y xuống biệt viện, phân phó vài hộ vệ trông giữ, sau đó liền thản nhiên giục ngựa rời đi.
Tắm rửa xong, Lạc Tiểu Y tinh thần sảng khoái, môi hồng răng trắng, thanh tú linh động, đã đổi lại một kiện áo tơ màu tím nhạt. Mặc loại áo tơ này, càng làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn của hắn.
Hưng phấn đi tới đi lui trong sân, Lạc Tiểu Y cúi đầu, thường thường kéo lớp áo tơ. Y phục này thật là đẹp, ***, ta lớn như vậy, còn chưa từng được mặc quần áo xinh đẹp như vậy đâu.
Không chỉ là quần áo đẹp, không đến một khắc đồng hồ, Lạc Tiểu Y đã biết rõ ràng kết cấu của phủ đệ này. Thực hiển nhiên, muốn từ chỗ như vậy thoát thân rời đi, hiểu biết thì sẽ dễ dàng hơn một chút.

Sau một lúc nhảy nhót, Lạc Tiểu Y im lặng trở lại trong căn phòng được phân, nằm trên giường, một lát sau đã ngáy mãnh liệt.
Đêm lạnh như nước, một vầng trăng sáng xuyên thấu qua lan can màu đỏ chiếu vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng, gió phất mái tóc đen bay bay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc.
Lúc Lạc Tiểu Y đang chìm trong mộng đẹp, bỗng nhiên linh cảm ngồi bật dậy! Hắn mở to mắt, hai mắt đen trắng rõ ràng chống lại người nam tử thanh niên, ngồi ngay ngắn trên ghế cách hắn hơn một thước.
Ánh trăng nhàn nhạt thấp thoáng, có thể thấy được nam tử này mi thanh mục tú, con ngươi đen đang âm trầm nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, còn không phải là Lưu Thập Nhị?
Nhìn đến là hắn, Lạc Tiểu Y lập tức nhếch miệng cười, vươn tay nhỏ bé giơ giơ lên không trung: “Thập Nhị công tử, công tử trở về à?” Thu hồi tay nhỏ bé, để ngoài miệng ngáp một cái, Lạc Tiểu Y lẩm bẩm nói: “Buồn ngủ quá, tiểu nhân muốn ngủ, sẽ không nói chuyện phiếm với Thập Nhị gia được rồi.”
Lưu Thập Nhị nhếch mày lên cao cao, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y , có một chút kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất. Sau một lúc lâu, hắn ung dung cười nói: “Tiểu Nhất thật là một người thú vị, ở phủ đệ của bản công tử, cũng có thể ngủ ngon như vậy!”
Hắc hắc hắc hắc!
Lạc Tiểu Y ngây ngô cười hai tiếng, lại ngáp hai cái. Hồn nhiên không nhìn tới ánh nhìn gấp gáp chăm chú của Lưu Thập Nhị, hắn vui vẻ nói: “Đương nhiên là không sợ, Thập Nhị công tử là đại nhân vật. Đại nhân vật có một chỗ không tốt, đó là lời đã nói, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Bởi vậy, trong ba tháng này, Tiểu Y không sợ công tử.”
Tay nhỏ bé lại quơ quơ về hướng Lưu Thập Nhị, Lạc Tiểu Y cười hì hì nói: “Tiểu nhân thật sự muốn ngủ, công tử cứ tự tiện.” Dứt lời, thân mình hắn nằm xuống, đầu chà chà vào trên giường ngọc, co lại thành một đoàn, ngủ yên ổn.
Khóe miệng của Lưu Thập Nhị, chậm rãi hiện lên một nụ cười khẽ, hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Tiểu Y, cũng lộ ra một chút hứng thú và ôn nhu .”Tiểu Nhất quả nhiên không phải người thường, có lòng tin tột đỉnh với chưởng quầy nhà ngươi. Đáng tiếc, lúc ấy tại hạ ước hẹn cùng với Lam công tử thì có nhắc tới là trong ba tháng này, tại hạ sẽ không chủ động bắt buộc Tiểu Nhất, nhưng hôm nay tình hình là, Tiểu Nhất chủ động , thuận theo người ta đến đây, cũng tự động ngủ trên giường của bản công tử!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện