Lưu đại tiểu thư nói vậy, nhưng thực ra là đột ngột nảy ra ý tưởng. Nàng vốn chỉ muốn mang theo mọi người đến Thiên Lý hương chơi, lúc này nhìn đến Lạc Tiểu Y, đột nhiên lại nghĩ đến Thập Nhị nhà mình.
Ở ngã tư đường người đến người đi, phía sau Lạc Tiểu Y đứng đầy người xem náo nhiệt, lúc này, những thiếu niên nam nữ kia một đám vây chung quanh hắn, chặn đường thoát thân của hắn. Trong thời gian ngắn, Lạc Tiểu Y sợ hãi rụt rè, giống như con thỏ nhỏ rơi xuống trong bầy sói, không còn chỗ trốn.
Lạc Tiểu Y kinh hoảng trốn tránh về phía sau, hai giọt nước mắt chuyển động trong hốc mắt. Bộ dáng như cô nương gặp rủi ro điển hình, chẳng những làm chúng thiếu niên vô cùng hưng phấn, ngay cả bản thân Lạc Tiểu Y cũng cực kỳ hưng phấn!
***, đã lâu không trò chơi thú vị như vậy. Ta nên chạy trốn? Hay là thuận thế để cho bọn họ bắt đi, ở Lưu phủ chơi vài ngày rồi nói sau?
Đó là một vấn đề rất khó khăn, một vấn đề khó khăn phi thường phi thường lớn! Nhất thời, Lạc Tiểu Y rất khó quyết định.
Ngay khi hắn lâm vào thế khó xử, chúng thiếu niên nam nữ đã cười hì hì vây quanh hắn, mà Lưu đại tiểu thư cũng đưa tay phải ra, chuẩn bị kéo cánh tay của hắn.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể Lạc Tiểu Y co rụt lại, nhanh như mèo nhảy về góc bên trái!
Động tác của hắn thập phần lưu loát, nhưng hai thiếu nữ bên trái tuy rằng bộ dạng mềm mại yếu ớt, lại là người có công phu. Bởi vậy, hắn mới lao ra ba bước, bỗng dưng bả vai đau xót! Trong nháy mắt, hai cái tay nhỏ bé đã cài lên tỉnh huyệt trên vai hắn!
Ai ya, lần này ta đã giãy dụa và từ chối rồi, kế tiếp có thể giả trang làm cô nương chịu khổ , đến Lưu phủ chơi trò chơi rồi. Quyết định xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lập tức đau khổ, hai giọt nước mắt muốn rơi mà rơi không xong chuyển qua chuyển lại ở trong hốc mắt. Hắn hít mũi một cái, vô cùng uất ức nhìn Lưu đại tiểu thư: “Lưu đại tiểu thư, tiểu nhânchỉ là một tiểu nhị ti tiện, đại tiểu thư trước mặt người trong thiên hạ, bắt một người con trai nhà lành trở về như vậy. Không sợ làm Lưu gia mất mặt?”
***. Thật không ngờ. Cái thế đạo này làm con trai cũng không an toàn.
Lạc Tiểu Y vừa nói xong, chúng thiếu niên liền cười haha. Bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, nhưng không có trả lời. Thế đạo này, nữ hoàng nuôi mỹ nam, Thái Bình công chúa, Cao Dương công chúa, người người đều thích thiếu niên xinh đẹp. Thậm chí có một ít phu nhân hoàng tộc, còn bắt thiếu niên xinh đẹp ở dân gian vụngtrộm đưa vào trong phủ đệ đùa bỡn xong liền xử tử.
Trên có ô che, dưới có đệm lót, bởi vậy những chuyện như Long Dương đồng tính, trong mắt những người này thật sự không đáng kể gì.
Bà nội nó, phản kháng không có hiệu quả!
Một thiếu niên mặt tròn đi lên, thiếu niên này mi thanh mục tú, bộ dạng cũng có hai phần tương tự với Lưu Thập Nhị, xem ra là huynh đệ trong một tộc. Thiếu niên nhếch miệng cười với hai thiếu nữ chế trụ Lạc Tiểu Y. Hai cô gái lập tức buông tay. Thiếu niên mặt tròn một bả nhấc Lạc Tiểu Y bị điểm huyệt lên. Thuận tay quăng lên trên lưng ngựa của mình, sau khi tung người lên ngựa cười nói với các đồng bạn: “Đại tỷ, nhiệm vụ hoàn thành. Chúng ta có thể đi chỗ khác chơi rồi chứ?”
Lưu đại tiểu thư cười hì hì, nói: “Đưa hắn đến biệt viện là được đi chơi.”
Lời này vừa ra, chúng thiếu niên đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên mặt tròn kia. Thiếu niên mặt tròn đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đưa, ta đi đưa đây.”
Dứt lời, hắn liền ôm quyền với mọi người, dắt dây cương bôn chạy về hướng Hoàng Thành.
Lạc Tiểu Y bị hắn đặt trước người, đầu để bên cạnh bụng ngựa. Một đường phi ngựa này, chẳng những khiến đầu óc hắn choáng váng , từng đợt tro bụi còn đập vào mặt, chỉ hai ba cái, Lạc Tiểu Y thanh tú tinh xảo, liền biến thành một kẻ đầy bụi đất.
Ngừng thở, Lạc Tiểu Y đơn giản là nhắm mắt lại, mặc cho thân thể của mình phập phồng trên lưng ngựa.
Thiếu niên mặt tròn giục ngựa vội vã ở ngã tư đường, chỉ chốc lát liền tới cửa thành.”Huuuu ——” Con ngựa hí dài một tiếng, bị hắn vội vàng giữ chặt, thả người nhảy xuống, thiếu niên mặt tròn bước đi đến cửa thành.
“Hóa ra là Lưu Nhị Thập Nhất thiếu gia a, đúng rồi, tiểu tử này là?” Một tiếng cười hì hì của nam tử vang lên bên tai Lạc Tiểu Y.
Lưu Nhị Thập Nhất ha ha cười, cũng không trả lời. Vệ quan kia làm sao không biết đạo lý, lập tức cũng cười ha ha, lấm la lấm lét làm một cái tư thế mời.
Lưu Nhị Thập Nhất dẫn ngựa tiến vào, mới đi vài chục bước, hai chiếc xe ngựa nghênh diện chạy tới, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ trong xe ngựa vươn ra, cười nói với Lưu Nhị Thập Nhất: “Di, tiểu tử này là ai?”
Lạc Tiểu Y rõ ràng cảm giác được, thân thể Lưu Nhị Thập Nhất cứng đờ. Tấm lưng mướt mồ hôi.
Hắn giả bộ không chút để ý cung kính nói: “A, chào quận chúa. Tiểu tử này nói năng lỗ mãng với bổn thiếu gia, tiểu đệ chuẩn bị đưa hắn hồi phủ dạy dỗ một trận.”
Quận chúa kia ừ một tiếng, lại liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, gật gật đầu không nói nữa.
Lưu Nhị Thập Nhất cúi người thi