Cực Phẩm Tiểu Nhị

Lưu Thập Nhị Hoài Nghi


trước sau


Hiện tại nếu Lạc Tiểu Y muốn chạy trốn, thi triển khinh công của hắn thì chỉ là việc nhấc tay một cái là xong, nhưng hắn không muốn bại lộ lai lịch của mình. Hắn rất rõ ràng, đám người Nguyệt nhi đối với mình vẫn chỉ là hoài nghi, chỉ cần mình lộ ra khinh công, thì sẽ trở thành khẳng định trăm phần trăm. Thế lực của các nàng rất lớn, thực sự chọc giận các nàng, vậy thì không thể không nhờ Lam Hòa ra mặt giàn xếp!
Tròng mắt đi lòng vòng, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên khàn giọng kêu khóc: “Ô oa oa —— Nguyệt nhi tỷ tỷ, làm ơn bỏ qua cho tiểu nhân a, tiểu nhân chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ , Nguyệt nhi tỷ tỷ, tỷ là quý nhân, đại quý nhân, tỷ đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nhân đi!”
Tiếng gào thét the thé, làm cho Nguyệt nhi cùng bọn đại hán đều nhíu mày.
Bọn họ cũng không phát hiện, trong lúc Lạc Tiểu Y gào thét, tay phải bất tri bất giác đưa vào trong tay áo của mình, sau đó lấy ra một vật.
Vù ——
Tay phải hắn giương lên, một mảnh vôi văng ra đầy trời. Mọi người cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Khi vôi tan hết, không khí khôi phục thì cũng đã không thấy thân ảnh của Lạc Tiểu Y đâu.
Nguyệt nhi cau mặt, oán hận nói: “Đều là một đám phế vật, cư nhiên để cho tiểu tử thúi này trốn thoát rồi!”

Lạc Tiểu Y co chân bỏ chạy, chỉ đảo mắt, hắn liền chạy ra mấy ngàn mét, rẽ vào vài cái ngõ nhỏ. Thả người tiến vào một con đường nhỏ lát đá, Lạc Tiểu Y bám lấy thắt lưng bắt đầu hít sâu. ***đại sự không ổn! Thật *** không ổn! Cũng không biết những người đó dùng cái biện pháp gì, cư nhiên làm cho Nguyệt nhi thành thiếp thất của Ngụy vương . Ai ya , vì mạng nhỏ này của ông, ngày hôm nay thế nào cũng phải mời Gia Cát Lượng ra bày kế mới xong!
Hai tay Lạc Tiểu Y chống trên đầu gối, vừa thở vừa bối rối suy nghĩ. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tiểu Nhất?”
Lạc Tiểu Y cả kinh, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Lưu Thập Nhị nắm một con ngựa, đi nhanh tới hướng hắn. Mãi cho đến khi thân ảnh hắn bao phủ Lạc Tiểu Y, hắn mới dừng bước lại, quan tâm nhìn Lạc Tiểu Y, nhẹ giọng nói: “Ngươi có sao không?”
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, Lưu Thập Nhị mỉm cười, hai mắt sáng ngời thân thiết nhìn hắn: “Ngươi không cần ta hỗ trợ sao?” Thấy hai mắt Lạc Tiểu Y mở thật lớn. Hắn thấp giọng nói: “Ngụy vương phủ, giáo phái mặc áo trắng. Những người này, ngươi chuẩn bị tự mình ứng phó sao?”
Lạc Tiểu Y kinh ngạc nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói: “Công tử, người cũng biết rồi?” ***, hắn đương nhiên là đã biết, hắn là Thiếu chủ nhân của Lưu gia mà!
Lưu Thập Nhị lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, trong ánh nhìn chằm chằm của Lạc Tiểu Y . Nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi trên trán hắn. Động tác của hắn ôn nhu mà vô cùng thân thiết, lại mang theo một loại trang nghiêm khôn kể, khiến Lạc Tiểu Y chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, nói không ra lời.
Thu hồi khăn tay, Lưu Thập Nhị cẩn thận gấp nó lại. Vừa gấp, hắn vừa chậm rãi nói: “Tiểu Nhất, ngươi rất giống một người, ngươi biết không?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy hai mắt sáng ngời, vô cùng hứng thú hỏi: “Thật sao. Ai nha?”
Khóe miệng Lưu Thập Nhị hiện lên một nụ cười, sủng nịch ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn biểu tình vội vã của Lạc Tiểu Y. Hắn cười khanh khách, lắc đầu nói: “Đây là một nữ nhân thần kỳ, rất khó đối phó, cũng rất thần bí, ngũ quan bộ dạng của ngươi có điểm tương tự với nàng, hơn nữa, trong tên của nàng cũng có một chữ”Y”, giống tên của ngươi.”
Hắn vừa nói, vừa gắt gao nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, thấy vẻ mặt hắn hiếu kỳ, không khỏi thất vọng thở dài một tiếng. Một lát sau mới cười nói: “Đương nhiên, ngươi không phải nàng, ngươi là Lạc Tiểu Nhất độc nhất vô nhị.”
Lạc Tiểu Y vừa nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, bĩu cái miệng nhỏ nhắn khó chịu nói: “Nữ nhân kia là ai a? Tại sao công tử không nói?”
Lưu Thập Nhị ngẩn ra, nói: “Chuyện của nàng là bí mật. Có lẽ khi Tiểu Nhất thành người yêu thân mật của ta, ta sẽ nhịn không được nói cho ngươi biết!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y đỏ lên, tiếp theo lại tối sầm! Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thập Nhị, đảo mắt lại cười hì hì: “Thập Nhị công tử, “ nói tới đây, giọng nói của hắn cao vút lên: “Nếu công tử có thể bỏ vị hôn thê của mình, cả đời này chỉ cần một người nam tử là Tiểu Nhất làm bạn, Tiểu Nhất liền ở cùng một chỗ với công tử!”

Oa ha ha ha, làm không được chứ gì? ***, tiểu tử ngươi luôn đùa giỡn ta, ta cũng phải nghĩ ra điều kiện chặn họng ngươi!
Lưu Thập Nhị sửng sốt, hắn nhìn chăm chú thật sâu vào Lạc Tiểu Nhất. Hắn nhìn vô cùng nghiêm túc thần sắc trong mắt biến ảo không rõ. Thẳng qua thật lâu sau, hắn mới nói: “Ta bây giờ còn chưa được, cho ta một ít thời gian đi.”
A?
Gì cơ?
Lạc Tiểu Y ngơ ngác đi theo phía sau Lưu Thập Nhị, hắn nghiêng đầu không ngừng đánh giá bóng lưng có vẻ thanh tú văn nhược này, mắt to thỉnh thoảng chớp chớp.
Lời tiểu tử này nói mới vừa rồi là có ý gì?
Tại sao cho tới hôm nay ta mới phát hiện, hóa ra ta đây là một cái cây quý làm cho người ta thích đến như vậy? Đầu tiên là con heo băng suýt nữa đáp ứng lời cầu hôn của ta. Bậy bậy! Ai cầu hôn hắn chứ, phải là suýt nữa đáp ứng lời nói đùa của ta.
Sau đó Lưu Thập Nhị lại cẩn thận mà

nghiêm túc muốn ta chờ hắn, ***, tiểu tử này là một nhân vật, cư nhiên lại chuẩn bị tiến hành đồng tính công khai!
Phát hiện mình thành kẻ vạn người mê, không đúng, ba người mê, làm cho Lạc Tiểu Y hết sức hưng phấn. Hắn lắc lắc chân, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lưu Thập Nhị, nháy cũng không nháy.
Lưu Thập Nhị thở dài một tiếng, rốt cục nhịn không được nói: “Tiểu Nhất, ngươi đừng nhìn ca ca như vậy nữa, cẩn thận tối hôm nay ta sẽ ăn ngươi đó.” Khi hắn nói lời này thì ngay cả đầu cũng không quay về.
Lạc Tiểu Nhất rùng mình một cái, vội vàng cúi thấp đầu. ***, tiểu tử này đủ cuồng, ta nhất định phải hại hắn, không đúng, hiện tại ta không thể hại hắn, bây giờ phiền toái của ta nhiều lắm, phải ngoại giao hữu nghị thôi.
Lúc này, Lưu Thập Nhị lại mở miệng: “Tiểu Nhất này, chuyện nữ tử áo trắng, ngươi thật sự không cần bản công tử giúp ngươi giải quyết sao?” Hắn quay đầu lại, hàm răng trắng như tuyết phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, cả người vui mừng toả sáng: “Yên tâm, bản công tử tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng, yêu cầu Tiểu Nhất lấy thân báo đáp đâu.”
Ai ya, ngươi đương nhiên sẽ không cần ta lấy thân báo đáp . Bất quá sư phó tùy tiện của ta có nói qua, có ít người a giỏi nhất là bày bố bẫy rập, có thể cua qua quẹo lại đến mười bảy mười tám đường, làm cho đối phương bất tri bất giác rơi vào trong kế hoạch của hắn. Hừm hừm, người thông minh như ta, làm sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này?

Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y kiên định lắc đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: “Không cần!” Quơ quơ cùi chỏ nhỏ như chiếc đũa của mình, Lạc Tiểu Y mạnh mẽ mười phần nói: “Tiểu nhân tự giải quyết, “ không thể nói quá lộ liễu, những người này cũng chỉ là hoài nghi ta mà thôi, bởi vậy Lạc Tiểu Y lập tức sửa lời: “Những nữ nhân kia cũng chỉ là hoài nghi đến Tiểu Nhất, qua một thời gian các nàng sẽ dời lực chú ý đi.”
“Nga?” Lưu Thập Nhị thở dài: “Nếu Tiểu Nhất kiên trì, vậy cứ như thế đi. Bất quá ngươi phải cẩn thận, những người này, người người đều là nhân vật giết người không chớp mắt. Nếu không, thời gian này ngươi hãy an tâm ở lại phủ đệ của ta đi.” Hắn cười hì hì, gương mặt thanh tú thật thà mang theo một tia ôn nhu: “Vì để cho ngươi an tâm, ta thề, trước khi nguy cơ được giải quyết, bản công tử sẽ không nửa đêm bò lên giường của ngươi.”
Tròng mắt Lạc Tiểu Y vòng vo mấy vòng, cười hì hì nói: “Khó mà làm được, Tiểu Nhất cũng không muốn chưa đến vài ngày, toàn thân từ trên xuống dưới đều in dấu ấn ký của Lưu gia.” Tiếng nói của hắn vừa dứt, hai mắt Lưu Thập Nhị liền sáng ngời. Mắt hắn lấp lánh nhìn chăm chú vào Lạc Tiểu Y, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng hai cái.
Mãi cho đến khi trở lại biệt viện Lưu phủ, Lạc Tiểu Y còn ngồi xổm trên cỏ bối rối không biết giải quyết chuyện này như thế nào. Một lát sau, hắn ưu thương nâng cằm lên, ngơ ngác nhìn một mảnh dính lá cây dính cứt chim thở dài nói: “Ai! Chuyện này cho dù ta giải quyết, ta cũng khiến con heo băng cùng với Lưu Thập Nhị này chú ý toàn diện. Chẳng lẽ không có một cái biện pháp nào có thể giấu diếm bọn họ được sao?”
Trăng cao trời đen, đêm sâu như nước!
Trong một trong trạch viện không có chút thu hút nào.
Trong ánh đèn sáng choang, một đám người Bạch Y giáo đang tụ họp cùng nhau, trong những người này, ngoại trừ Sở tiên tử cùng Mị nhi ra, còn có một ít thiếu niên áo trắng, cùng với một ít trưởng giả áo xám.
Một trưởng giả râu dài, hơi mập, bộ mặt bình thường chừng năm mươi tuổi, đang chắp không ngừng chuyển động trong phòng. Mặt hắn không chút thay đổi, nhưng trong cặp mày nhíu chặt kia thoáng hiện lên lửa giận, cho thấy hiện tại hắn rất là không vui!
“Khá lắm, tại sao lại cử hành đại hội võ lâm ở thành Lạc Dương? Còn nói cái gì vì hiển lộ sự uy vũ của hoàng đế, chúc mừng đại hội luận võ?” Cước bộ hắn ngừng một chút, hai mắt như điện nhìn quét qua mọi người, quát khẽ: “Cứ như vậy, Hoàng Thành nhất định sẽ phòng bị sâm nghiêm, chẳng lẽ, kế hoạch chúng ta xếp đặt lâu như vậy, bây giờ lại trôi theo dòng nước?”
Hắn quay đầu, dừng ở Sở tiên tử, nói: “Sở nhi, chuyện đại hội võ lâm tổ chức tại Lạc Dương điều tra thế nào rồi, là ai đang âm thầm làm việc này?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện