Trước khi Hoa Anh Kiệt rời đi, nỗi căm hận tràn ngập trong mắt hắn đã bị Diệp Phong nhìn thấu.
Nhưng Diệp Phong lại không quan tâm quá nhiều đến điều này.
Tựa như sư tử không thèm để ý đến sự khiêu khích của cừu, Hoa Anh Kiệt lúc này không có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Diệp Phong.
Ngay cả một cường giả Cửu Phẩm đỉnh cao như Sato Kojiro cũng bị cậu giết, thì một Hoa Anh Kiệt nhỏ bé không xứng để cậu phải quan tâm.
Khi bước chân vào con đường tu tiên, Diệp Phong đã định sẵn một cuộc đời bất phàm.
Trong vô thức, tâm lý của Diệp Phong đã có sự thay đổi nhỏ.
Con đường tu tiên là lội ngược dòng mà đi.
Thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Thân là vương giả, sao có thể thua kém người khác.
Sau khi Hoa Anh Kiệt tức giận rời đi, Diệp Phong và Đường An Ni trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đám con cháu nhà giàu trong trường cấp ba Tô Hành vây quanh bọn họ như sao đón trăng, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, thậm chí là khép nép gọi “cậu chủ Diệp”, “anh Phong”, tâng bốc Diệp Phong đến tận mây xanh.
Nhưng Diệp Phong không hề tự mãn mà quên mất mình là ai khi nhận được những lời khen này.
Cách đây một năm, khi cậu đạt huy chương bạc Olympic Toán cấp quốc gia, các bạn trong lớp cũng đã tâng bốc cậu lên trời.
Nhưng sau khi cậu phát bệnh, thành tích suy giảm, lại bị khinh thường, không ai nói với cậu lời nào.
Một năm ngủ đông này đã khiến Diệp Phong nhìn thấu sự đời hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Thấy đám con cháu nhà giàu tâng bốc mình, trong lòng Diệp Phong thầm chế nhạo, nhưng cũng không trách đám nịnh nọt như bọn họ.
Bởi vì thế giới này là như vậy, khi bạn không thể thay đổi thì chỉ có thể thích ứng.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống!
Đây là luật rừng nguyên thủy nhất!
…
Sở Mai Dung đứng bên nhìn Diệp Phong và Đường An Ni bị vây trong đám đông với ánh mắt buồn bã, thậm chí còn có cảm giác mất mát, giống như người vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Diệp Phong dẫn theo Đường An Ni đi về phía cô.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Sở Mai Dung khẽ run lên.
Mong chờ, bồn chồn, không yên…
Bỗng chốc, Diệp Phong nắm lấy tay cô trước mặt Đường An Ni.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm của của Diệp Phong, Sở Mai Dung cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không cự tuyệt.
“An Ni, đây là Sở Mai Dung, là…”
Diệp Phong dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Là bạn gái của tôi!”
Giọng cậu mạnh mẽ và vang dội.
Cho dù trước đó, cả hai đã công khai mối quan hệ trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này, Sở Mai Dung vẫn cảm thấy mặt nóng như lửa đốt khi nghe thấy lời này, trong lòng vô cùng vui sướng.
Đường An Ni nghe vậy cười nói: “Diệp Phong, vừa vào tôi đã để ý tới người đẹp này rồi! Ha ha... không ngờ lại là bạn gái của anh!”
Nói xong, Đường An Ni đưa tay về phía Sở Mai Dung, nói: “Có lẽ chị lớn hơn em một chút, nên chị gọi em là Mai Dung nhé! Em là bạn gái của Diệp Phong thì đương nhiên cũng là bạn của chị!”
Sở Mai Dung nghe vậy hơi nhướng mày, không ngờ Đường An Ni không hề có tư thái kiêu căng của ngôi sao lớn, mà giống như những cô gái bình thường khác.
Cô cũng nhiệt tình bắt tay và trò chuyện cùng Đường An Ni.
Không ngờ hai cô gái này càng nói chuyện càng ăn ý, có nhiều điểm chung về sở thích, vừa gặp đã thân như bạn bè quen biết nhiều năm, gọi chị xưng em, quên cả Diệp Phong bên cạnh.
Khoảng nửa tiếng sau đã là hơn mười giờ tối, đám con cháu nhà giàu cũng lần lượt rời đi.
Một lúc sau, chỉ còn lại Diệp Phong, Sở Mai Dung và Đường An Ni.
Đường An Ni nhìn điện thoại, tinh nghịch lè lưỡi nói:
“Ôi… Mải nói chuyện với Mai Dung quá, không để ý chị Hồng đã gọi tôi mấy cuộc rồi! Diệp Phong, hôm nay tôi rất vui, lâu lắm rồi không được chơi cùng bạn như vậy, lần sau rảnh tôi lại đến tìm anh nhé!”
“À! Tôi đã nhận Mai Dung làm em gái, nếu anh dám đắc tội với cô ấy, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Đường An Ni vừa nói vừa giơ nắm đấm nhỏ về phía Diệp Phong, nhưng không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Sở Mai Dung nghe vậy liền xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp bỏ ửng