Minh Dạ trào phúng cười, ngay cả anh cũng không biết là đang cười Lan San, hay là cười bản thân anh.
Càng ngày càng không hiểu cô, từ khi cô tỉnh lại và mất trí nhớ, cô giống như chạy khỏi lòng bàn tay của anh, không còn là Lan San mà anh có thể tùy ý bóp tròn nắn méo.
Trước kia tuy đáng giận, nhưng anh luôn có thể liếc mắt một cái thì hiểu rõ tâm tư của cô, mà bây giờ, lại như cách nhau một tầng thủy tinh trong suốt, nhìn thấy, nhưng lại không thể chạm tới.
Biết rõ cô ở đó, biết rõ cô đang làm gì, nhưng... Không có cách nào thật sự đến gần cô.
Lan San ra khỏi Phong Hương Viên đương nhiên để đi "Báo thù", cô vẫn còn nhớ ánh mắt khinh bỉ cô cổ hủ không có tiền của nhân viên cửa hàng đó, lại vào cửa tiệm kia.
Đa số nhân viên cửa hàng đều đã gặp cô hai giờ trước, không ai tiến lên phục vụ, chỉ có một cô bé thực tập sinh, nhiệt tình đi qua: "Xin chào cô, bộ sưu tập thời trang thu đông LouisVuitton đã lên sàn, cô có thể chọn mẫu mình thích."
Lan San cười gật gật đầu, liên tiếp thử quá nhiều bộ, trong ánh mắt châm biếm của nhân viên cửa hàng nói với cô bé thực tập sinh một câu khiến tất cả bọn họ kinh ngạc đến sắp rơi mắt xuống đất: "Mấy mẫu này cũng không tệ, gói lại hết đi!"
Lúc nói những lời này, Lan San cảm thấy mình căn bản là một
kẻ nhà giàu mới nổi, vừa có số tiền lấy được từ chỗ Minh Dạ, thì vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cô bé thực tập sinh ngơ ngác một rồi, rồi vui vẻ ôm một chồng quần áo chạy tới quầy thu ngân, hình như sợ cô đổi ý.
Quẹt thẻ, ký tên, Lan San mua đến hào khí ngất trời, vô cùng phóng khoáng.
Nhưng mà lúc cô thu ngân nói ra tổng giá trị của một chồng quần áo, cô vẫn cảm thấy xót xa.
Cô này nhất thời muốn báo thù vậy mà lập tức tiêu xài hơn 110 vạn, số tiền này lúc cô vẫn còn là Bạch Lăng, thì dùng cả đời của cô cũng không kiếm được, Lan San cười lạnh, đây là chênh lệch giữa kẻ có tiền và người nghèo.
Nhìn cô bé thực tập sinh, cười vui vẻ như sắp nở hoa, nhân viên lúc sáng cười nhạo Lan San kia hoàn toàn trợn tròn mắt.
Người cô ta bỏ qua không phải quỷ nghèo mà là thần tài, những món quần áo Lan San mua này, là số lượng mà cô ta quảng cáo rách cả da miệng cũng không nhất định có thể bán đi trong hai ba tháng, hơn 110 vạn đó, chỉ cần trích phần trăm thì có bao nhiêu?
Buổi tối Minh Dạ nhìn hóa đơn ngân hàng gửi về, nhịn không được nhíu mày.