Chỉ là một đám con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, coi mình như rễ hành, cũng không xem lại mình có tư cách không.
Giang Dao Tuyết thấy Lan San khinh thường không thèm đếm xỉa đến cô ta như vậy, quả thực còn khó chịu hơn đánh cô ta một bạt tai, cô ta giận đến mặt đỏ lên.
"Lan San cô nghe không hiểu tiếng người có hả, bộ quần áo này tôi muốn, cô dám lấy đi thử xem?"
Lan San nghiêng người liếc cô ta một cái, cười nhạt, uy hiếp?
Cô trực tiếp lấy thẻ từ trong ví tiền ra đưa cho Tiểu Đặng.
"Tiểu Đặng cô đi quét thẻ, hôm nay tôi mặc bộ quần áo này đi."
Cô đã nói những ngày gần đây quá bình tĩnh, người chuyên thu hút phiền toái như "Lan San", sao có khả năng nói thay đổi là thay đổi...
Giang Dao Tuyết chỉ vào Lan San, móng tay sắc nhọn sắp đâm vào mũi cô.
"Lan San cô tính là thứ gì chứ? Chỉ là đồ đê tiện bị đàn ông cưỡi thôi, giờ nhà họ Minh đã không cần cô nữa, cô dựa vào cái gì giành với tôi."
Âu Nhuận Từ giữ chặt Giang Dao Tuyết đang tức tối: “Thôi thôi, Tiểu Tuyết, không phải là một bộ quần áo thôi sao? Giành với loại người này làm gì, hà tất hạ thấp thân phận của mình, cô đâu thể so với người ta chứ, người ta là bà chủ nhà họ Minh, hầu hạ hai đời cha con
đó."
Ngôn ngữ vũ nhục không cần nói cũng biết, so với Giang Dao Tuyết chửi rủa trắng trợn, loại châm chọc này của cô ta, càng đâm sâu vào lòng người.
Giang Dao Tuyết vừa nghe, khuôn mặt hung dữ đáng sợ, cuối cùng cũng mỉm cười, trong lòng cũng thoải mái hơn vài phần.
"Đúng vậy, giành một bộ quần áo với kẻ bò giường cho xong, lại quyến rũ con trai, quá hạ thân phận của tôi, tôi cũng không nghĩ muốn bị xã hội thượng lưu phỉ nhổ."
Tiểu Đặng nghe mà hết hồn, muốn cãi giúp Lan San hai câu, nhưng mà... Lại không dám đắc tội hai người kia, dù sao đều là kim chủ của cửa hàng, chỉ là... Hai người đó không khỏi khinh người quá đáng.
Bà chủ này tuy nhiên có mấy lời đồn không dễ nghe, nhưng quen cô mấy tháng, mỗi lần tới mua quần áo, cô luôn cười tít mắt, vô cùng hiền lành.
Chưa từng nói một khó nghe với cô, cũng không kiêu căng vênh mặt hất hàm sai khiến như những người khách cảm thấy mình có tiền nên đặt mình cao hơn người khác kia.
Cho nên trong đáy lòng Tiểu Đặng thì Lan San là người rất tốt rất tốt, là người đáng thương bị người ta nói xấu.