Lan San đã khóc xong, dần dần bình tĩnh trở lại, tư thế này làm cô thật xấu hổ...
Rất nhiều lần cô muốn leo xuống đùi anh, lại bị ánh mắt của anh dọa sợ tới mức lùi bước trở về không dám lộn xộn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên trong ngực anh, bàn tay nắm chặt áo sơ mi của anh.
Minh Dạ cúi đầu nhìn động tác có chút trẻ con của Lan, chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong trái tim vốn là cứng rắn của anh bắt đầu trở nên mềm mại.
Từng là một người phụ nữ làm anh cảm thấy rất chán ghét, bây giờ sao lại giống như nhìn hoài không đủ... Biết rõ là cảm giác rung động này không nên có, nhưng lại luôn không thể nào ức chế được.
Vài phút sau, sau khi đã tìm hiểu rõ sự việc, Sở Tiều tóm tắt đơn giản mọi chuyện báo cáo lại với Minh Dạ.
Sở Tiều nói như thế này.
“Hai cô con gái nhà Giang - Âu ở trong cửa hàng nói những lời cay độc vũ nhục bà chủ trước, sau đó cùng nhau hợp lại đánh bà chủ.”
“Sau khi tới đồn cảnh sát, cục trưởng Lư thẩm án cực kỳ thần tốc, ngay cả khẩu cung cũng không thèm ghi chép, trực tiếp tuyên bố giam giữ bà chủ, rồi còn đòi giao cho bên toà án, cáo buộc bà chủ tội cố ý gây thương tích người khác.”
Sở Tiều nói rất rõ ràng, vô cùng ngắn gọn, nhưng từng câu từng chữ đều hoàn toàn nghiêng về phía Lan San.
Không hề nhắc tới chuyện Lan San r tay trước, cũng không đề cập tới, Lan San đánh hai người họ thảm thiết cỡ nào.
Minh Dạ nghe xong một câu cuối cùng,
ánh mắt như lưỡi gươm bắn về phía cục trưởng cục cảnh sát.
Hai chân cục trưởng không ngừng run lên: “Hiểu lầm, thật là hiểu lầm, tôi có mắt như mù, không biết vị này là bà chủ Minh.”
Minh Dạ nhướng mày, khóe môi gợi lên ý cười tàn nhẫn.
“Hiểu lầm? Sao lại là hiểu lầm được, tốc độ phá án của cục trưởng Lư quả thực là làm người ta phải tán thưởng, đúng là không biết ai dạy, là bộ trưởng Lý, hay là thị trưởng Uông nhỉ.”
“Ngài Minh, tôi... Tôi thật sự không biết, tôi phải biết rằng là...”
“Chuyện này tôi không muốn nghe nhiều, nên chuẩn bị cái gì, các người tự mình chuẩn bị cho tốt đi.”
Minh Dạ nói một câu này, cũng bao gồm cả hai nhà Giang - Âu.
Ba Giang và ba Âu tuyệt vọng, bọn họ còn chư kịp xin tha thứ, đã bị sốc bởi câu nói này của Minh Dạ.
Mặc dù Âu Nhuận Từ sợ hãi, nhưng nỗi hận đối với Lan San còn nhiều hơn là sợ Minh Dạ.
Vậy mà cô ta còn không biết lợi hại, nói với Minh Dạ.
“Anh Dạ, anh không thể đối xử như vậy với gia đình em được, tuy rằng hai người chúng em đánh một minh cô ta, nhưng cô ta đánh chúng em bị thương nghiêm trọng hơn! Cô ta chỉ là bị trầy một hai chỗ trên người thôi, còn chúng em bị cô ta đánh đến bể đầu chảy máu!”