Chỉ là vết thương trên đầu còn chưa lành lại, kết thành vảy, hay ngày nay rất ngứa, muốn gãi nhưng lại không dám.
Những người nhà họ Minh, không có bất kỳ ai tới bệnh viện thăm cô, dường như không ai thèm quản cô sống hay chết như thế nào.
Quan hệ của Lan San lại càng khiến cho Bạch Lăng thêm lo lắng.
Cô còn nhớ rõ người kia từng nói... dù cô có cởi sạch quần áo bò lên giường của Minh Dạ, anh cũng sẽ không thèm nhìn cô, bảo cô đừng si tâm vọng tưởng!
Những lời này, làm cho mỗi lần Bạch Lăng nghĩ lại đều thấy lạnh người, có đôi khi cô ngắm nhìn gương mặt tuyệt đẹp ở trong gương, liền không tự chủ được hỏi một câu.
"Cô thực sự là một cô gái xấu xa đi quyến rũ con trai riêng của chồng mình sao?"
Đáp án này, không có bất kỳ ai trả lời cho cô, chỉ có thể chờ khi nào cô trở lại nhà họ Minh mới có thể giải đáp.
Nhưng vừa nghĩ tới căn nhà họ Minh lạnh tới tận xương tủy kia, Bạch Lăng liền cảm giác có luồng khí lạnh bốc lên từ chân, khiến cô run rẩy.
Bạch Lăng tính một thời gian, những cũng đã gần nữa tháng, dù ký ức cô có thực sự còn đi nữa, nếu ở lâu hơn sợ rằng cũng sẽ bị bệnh!
Vừa may hôm nay sắc trời bên ngoài khá tốt, cô liền chuẩn bị ra ngoài một chút.
Dọc đường đi
gặp phải không ít bác sĩ cùng y tá, họ đều nhao nhao tách ra, sau đó ghé đầu nhau nhỏ giọng bàn tán điều gì đó.
Không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ đang nói cái gì.
"Nhìn kìa, kia chính là vợ của ông Minh, mới vừa vào nhà chưa tới một năm, liền hại ông ấy mất mạng, cô ta không chịu nổi cô đơn, liền đi quyến rũ con trai mình..."
"Thực sự là không biết xấu hổ, người phụ nữ như vậy, sao Minh Dạ có thể để ý tới cơ chứ!"
"Tôi nghe nói... đêm nào cô ta cũng cởi hết quần áo muốn đi quyến rũ Minh Dã, nhiều lần, kết quả liền bị anh ấy đẩy xuống cầu thang!"
"Đáng đời, loại phụ nữ như vậy sao không chết luôn đi cho rồi, làm mất mặt phụ nữ chúng ta quá!"
Bạch Lăng tổng kết một cái, đại khái cô được tặng cho một số danh hiệu như, tham lam đồng tiền, coi trọng hư vinh, không biết liêm sỉ, thấp hèn...
Ban đầu cô nghe xong còn có chút tức giận, không thể nào nghe lọt tai cho nổi.
Nhưng nghĩ lại, da mặt mỗi người, đều là được rèn luyện ra từ những tình huống như này!