Bỗng nhiên Lan San đứng dậy, cầm túi xách: “Ngại quá quá, tôi đi toilet."
Lan San đi rất vội vàng, trong lòng cô quá hoảng hốt, cả áo khoác cũng không kịp lấy.
Lan San không biết nên trả lời Lam Vi Nhi thế nào, cô không thể nói tên Minh Dạ ra, vậy người khác sẽ quan hệ giữa bọn họ thế nào?
Lam Vi Nhi nâng ly rượu trên bàn lên, ngón tay trắng nõn như muốn bóp nát chiếc ly.
Cô ta nói dối, cô ta không nói thật với Lan San.
Lam Vi Nhi biết vòng tay là ai tặng cho Lan San, cô chính mắt thấy sơ đồ phác thảo trong phòng Minh Dạ, nhìn thấy thiết kế, khi đó cô ta tự mình đa tình cho rằng đó là niềm vui bất ngờ Minh Dạ định tặng cho cô ta.
Chỉ là không nghĩ tới cô ta đợi nửa tháng, nhận được bất ngờ, không thấy vui vẻ.
Vòng tay mà cô ta cho rằng là quà sinh nhật mười chín tuổi của cô ta, công khai mang trên tay một người phụ nữ khác, một người phụ nữ cô ta chưa từng nghĩ tới.
Lan San một hơi chạy đến toilet, ôm trái tim bang bang nhảy dựng, không dám tin nhìn vòng tay đang lóe sáng trên cổ tay mình.
Vòng tay này còn có tên,
tên "Liên Thành" ý vô giá...
Ở trong lòng anh, cô mới là "Liên Thành", cô mới là có một không hai...
Liên thành, liên thành... Hai chữ này không ngừng loé lên trong đầu Lan San.
Minh Dạ ơi Minh Dạ, sao anh có thể cho cô một mệnh đề khó chứng minh như vậy.
Lan San nhìn vào gương trên vách tường, trong gương hiện lên một người phụ nữ mặt mày như vẽ, có một đôi mắt xinh đẹp, không quyến rũ như tơ, lại mang theo hốt hoảng và mê mang.
Như đứa trẻ lạc đường, hoảng hốt đứng trong hoàn cảnh lạ lẫm không biết nên đi đâu, không biết nên đi thế nào.
Lan San ôm trán, dùng lực lắc đầu, muốn những suy nghĩ không nên có này biến khỏi đầu mình.
Hít sâu một hơi, tận lực vỗ về cảm xúc bất an, Lan San đứng một hồi lâu trong toilet, mãi đến lúc có người tiến vào, cô mới cầm túi xách đi ra ngoài.
Lan San không nhìn đường, không cẩn thận đụng đâm đầu vào người đi tới, cô theo bản năng cúi người: “Thực xin lỗi!"