Lan San cố tình nói một nửa, để cho Minh Dạ hiểu lầm. Để anh nghĩ rằng vì yêu thích Lan San nên Vệ Thạc Nhân mới làm ra những hành động kia.
Tuy rằng trong lòng Lan San cảm thấy rất có lỗi với Minh Dạ... Nhưng cô không còn cách nào khác.
Lan San biết làm như vậy là không đúng.
Thoạt đầu cô sợ Minh Dạ biết sẽ giết chết cô nhưng hiện tại, cô lại sợ anh sẽ trách mắng cô.
Nếu như không động lòng với Minh Dạ thì cô cũng chẳng hề bận tâm làm gì cả.
Mọi người đều không biết, có một số chuyện một khi đã bắt đầu thì không phải ai cũng điều khiển được.
Khi muốn tát ai một cái thì sẽ có cái tát thứ hai thứ ba. Như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Lại như khi chơi Domino, một khi một tấm bài đổ xuống thì cuộc chơi chỉ kết thúc cho đến khi quân bài cuối cùng ngã xuống mà thôi.
Nếu như có một ngày bị phát hiện, có lẽ cũng sẽ không có cách nào cứu vãn được.
Cô biết rất rõ điều này.
Đều nói
rằng người trong cuộc hồ đồ, điều này không hẳn là đúng.
Nếu không có sự giác ngộ thì sẽ mãi u mê, không bao giờ nhận ra sai lầm của bản thân
Lan San không ngừng dằn vặt hổ thẹn, sắc mặt cô dần mất sắc xuân phơi phới.
Minh Dạ cho rằng cô đang suy nghĩ về chuyện của Vệ Thạc Nhân, bá đạo ôm cô, nổi giận đùng đùng: “Không nói ró? Chuyện như vậy cần nói rõ sao? Để anh đấm cho anh ta một trận!”
Hệt như một đứa trẻ con bị cướp món đồ chơi yêu thích, nhìn thấy thế Lan San lại mềm lòng, Minh Dạ cứ thế này thì làm sao cô chống cự được.
Cô oán trách anh: “Anh nhìn anh đi, sao lại xấu tính thế không biết...”
Lan San suy nghĩ, Vệ Thạc Nhân có lẽ yêu thích cô nhưng cô phát hiện ánh mắt anh ta nhìn cô lại không giống thế.