Phụt... Phương Lê tới cùng vẫn không thể nào nhịn được, sau khi nghe Lan San nói xong thì bật cười.
Hay cho một câu thấu tình đạt lý, cô vẫn chưa thấy qua ai thấu tình đạt lí hơn bà chủ Minh đâu, nhìn vẻ mặt của ba người kia mà không nhịn được cười.
Lan San liếc nhìn cô ấy, người này sao có thể cắt ngang phá hoại sân khấu của cô lúc này chứ.
Phương Lê cười đến toàn thân phát run, xua tay, "Thật có lỗi, thật có lỗi... Cô phải tin tưởng tôi, tôi thực không phải cố ý cười, đây, đây là do không nhịn được phải cười."
Sắc mặt bà Chu đã chuyển từ trắng bệch sang màu gan heo, gân xanh trên mu bàn tay không ngừng giật giật, bà Lưu sợ bà ta lại nói ra chuyện gì không nên nói, vội vàng lôi kéo bà ta xin phép đi trước.
"Vậy, bà chủ Minh cứ tiếp tục chọn, chúng tôi không quấy rầy nữa, chúc ngài mua sắm vui vẻ, chúng tôi, trước... Đi trước, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong liền muốn kéo người đi.
Giọng nói lười biếng vang lên đằng sau: "Đợi một chút..."
Lan San mở miệng gọi người lại, rồi trong ánh mắt khó hiểu của mọi người đưa tay vẫy nhân viên cửa hàng lại.
Cô tiện tay chỉ vào một chiếc nhẫn, nói với nhân viên cửa hàng: "Gói cái này lại. "
"Vâng thưa ngài."
Sai khi nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn gói chiếc nhẫn lại, Lan San hất cằm về phía bà Chu: "Bà Chu, một chút lòng thành lần đầu gặp mặt bà đừng khách khí, đây là quà gặp mặt."
Không phải nói cô là người phụ nữ
không đứng đắn sao, không phải nói cô bán hoa à? Vậy cô càng muốn bà ta không đeo không được.
Hiện tại sắc mặt bà Chu đã không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được nữa, trong lòng bà ta hối hận muốn chết, sớm biết vừa rồi đã không tiện miệng chạy tới trêu chọc người phụ nữ này.
Bà Chu liên tục xua tay, "Không không không, sao có thể để bà chủ Minh tặng tôi thứ này thứ kia được."
Một giây trước bà ta còn nói người đeo nhẫn này là gái bán hoa, bây giờ lại bị buộc đeo nhẫn, đây... Đây còn không phải tự nâng đá đập chân mình à.
Ánh mắt Lan San trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Sao vậy? Chẳng lẽ bà Chu cảm thấy lễ gặp mặt này quá nhẹ?"
Trên trán bà Chu đổ mồ hôi lạnh, sau lưng gió lạnh thổi vù vù: "Không... Không có."
"Nếu không có vậy thì nhận lấy đi, tôi chọn chiếc này vô cùng xứng với bà Chu đấy, Phương Lê cô nói có phải không?" Lan San nghiêm mặt, liếc nhìn Phương Lê vẫn luôn ngồi xem kịch vui.
"Ừ, xứng, vô cùng xứng." Phương Lê run rẩy một hồi, vội vàng gật đầu, những lúc như thế này, Lan San nói gì thì chính là cái đó.