Anh cùng Lan San vừa mới bắt đầu, đương nhiên muốn nghĩ cách dỗ cô vui vẻ, nhưng... Anh cũng không muốn nán lại đây thêm nữa.
Trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, Minh Dạ cong khóe môi, sau khi trở về trực tiếp dẫn cô đi một chuyến là được không phải sao, anh thật đúng là ngốc nghếch, mỗi khi gặp phải chuyện của Lan San là đầu óc liền trở nên trì độn.
Minh Dạ vẫy vẫy tay để cho Sở Tiều lui ra: "Chuyện này cậu cũng đừng quan tâm, mau đi chuẩn bị đi."
Sở Tiều mắt thấy Minh Dạ đã ra quyết định, trong lòng biết cậu chủ đây là không thể không về, tuy cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chuyện về nước không phải là chuyện gấp lúc này, chuyện quan trong nhất lúc này là đảm bảo an toàn cho cậu chủ khi đối mặt với Nạp Lan Diễn.
Sở Tiều nâng tay trái sờ lên vết sẹo xấu xí giống như con rết kia, trong lòng lại bắt đầu sục sôi, máu chiến trong cơ thể như sôi trào.
......
Bóng đêm từ từ buông xuống, ráng chiều tà ôm chọn lấy thành phố, đêm nay Florence vẫn không có gì khác xưa, vẫn xinh đẹp như cũ.
Lúc đi gặp Nạp Lan Diễn, bên người Minh Dạ chỉ dẫn theo Sở Tiều cùng Di Sa, giống như những người đi du lịch, bóng lưng biếng nhác, nhàn hạ, lững thững như đi dạo.
Giữa hai đầu lông mày không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, lười nhác giống như chú chim diều hâu đậu trên nhánh cây chải chuốt lại bộ lông của mình.
Minh Dạ biết nếu Nạp Lan Diễn thật sự muốn ra tay, anh có mang theo nhiều người hơn nữa
cũng không có tác dụng gì, dù sao... Rồng có mạnh cũng khó đấu lại rắn đất nhất là khi con rắn này còn mang theo kịch độc.
Nhắc tới cũng lạ, nơi gặp mặt là chỗ mà cả Nạp Lan Diễn cùng Minh Dạ đều lựa chọn, không phải khách sạn xa hoa sang trọng, cũng không phải quán bar náo nhiệt, lại càng không phải tòa nhà bỏ hoang nào cả, nơi chọn chính là một quán coffee...
Hơn nữa còn là một quán coffee vô cùng ấm áp, bầu không khí đầy lãng mạn.
Sở Tiều nhìn bảng hiệu loè loẹt nhịn không được bĩu môi, anh ta cảm thấy Minh Dạ không phải tới liều mạng mà giống như tới hẹn hò, đáng tiếc đối tượng cậu chủ hẹn hò không phải là bà chủ nhà họ Minh.
Minh Dạ cùng Nạp Lan Diễn gần như là đồng thời đến, ánh mắt hai người trầm tĩnh, từ từ ngồi xuống.
Quán cà phê cực kỳ thanh tĩnh, ông chủ cùng nhân viên đã sớm chạy đi tìm chỗ núp rồi, máy quay đĩa kiểu cũ phát bài hát Italy nào đó nghe không hiểu khiến người ta mơ màng.
Khóe môi Nạp Lan Diễn mang theo ý cười, vẻ ngoài sạch sẽ, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, nhưng tổ hợp lại khiến cho người ta nhìn hết sức thoải mái, giống như mang theo một loại ma lực nào đó khiến người ngoài nhìn vào mà không dứt ra được.