"Ở Italia không có cơm ngon ăn thật sao?" Lan San giơ tay lên xoa bóp thái dương của Minh Dạ, liền có thể nhìn ra anh sau chuyến đi này thật gầy quá, hốc mắt hiện rõ rồi, lời nói không tự chủ có thêm vài phần đau lòng.
Tâm trạng Minh Dạ khẽ động, động tác hai tay nhanh hơn não, ung dung ôm lấy Lan San, để cô ngồi lên đùi mình.
Càng ngàng anh càng thích tư thế này, như vậy mới có thể bảo đảm tuyệt đối cô vẫn ở cạnh anh.
Minh Dạ chậm rãi hôn lấy mí mắt Lan San, lưỡi nhẹ nhàng hôn lên da thịt trên mặt cô.
"San San, tôi thật vui, em biết, trên đời này, em là người đầu tiên không nỡ tôi."
Lan San giãy dụa muốn thoát khỏi người anh: "A, anh đừng như vậy, đây là phòng khách!"
Minh Dạ cười khẽ, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia không đứng đắn: "Ồ... vậy ý của em là không phải ở phòng khách thì có thể ôm em?"
Khóe môi Lan San thầm run rẩy, cô thầm chấp nhận, cô biết tính tình Minh Dạ, nếu anh không đồng ý, cô chắc chắn trốn không thoát.
Lại nói, khi không có người ngoài, anh thích nhất là táy máy tay chân, căn bản là không ngừng được.
"San San, em không nói lời nào, chính là chấp nhận rồi,
đi, bảo bối, chúng ta lên lầu!" Minh Dạ vui vẻ ôm người Lan San trực tiếp chạy lên lầu.
Lan San vội vàng ôm lấy cổ Minh Dạ, không vui nói: “Bát đữa còn chưa có rửa đâu!"
"Trong nhà còn nhiều người giúp việc, không tới phiên em lo đâu!"
Ở trong lòng Minh Dạ, Lan San thầm nghĩ một mình cô làm cơm cho anh thì được, người khác thì không, cô thực sự là nuông chiều anh quá rồi.
"Nhưng mà...”
Lan San còn chưa kịp nói, đã bị Minh Dạ ôm vào phòng của anh.
Một giây tiếp theo cả hai người đều lăn ra giường, giường Minh Dạ rất lớn, chỉ là anh lại để cô nằm úp sắp trên người anh, cánh tay vẫn ôm hông của cô.
Lan San lúc đầu không vui, vì Minh Dạ chỉ ôm cô, bàn tay to lớn bắt đầu chập rãi vuốt ve lưng cô, cũng không làm hành động khác, Lan San cũng không có từ chối.
"San San, đồ ăn em làm thật ngon, sau nay thường xuyên nấu cho tôi được không!"
Minh Dạ nâng Lan San cao thêm một chút, ngón cái vuốt đôi môi của cô, mang theo vẻ ám muội.