Minh Dạ cũng không để ý tới tập tài liệu kia, nhìn thoáng qua rồi lại quay lại công việc của mình.
Mãi cho đến lúc tan tầm, ra lấy áo khoác anh cũng không có nhìn tới, ra khỏi cửa anh mới nhớ hình như mình chưa lấy chìa khóa, liền quay lại phòng.
Vừa may chìa khóa đặt cách bưu kiện kia không xa, Minh Dạ cau mày một cái, cầm lấy bưu kiện, mở ra, bên trong có một cái phong thư.
Một cái phong thư nhỏ, ba tấm hình, liền khiến cho Minh Dạ đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích nổi, sức lực cả người giống như bị ai đó hút sạch, lung lay sắp đổ, trái tim đau đớn giống như bị lăng trì, đau tới dữ dội...
Tấm thứ nhất là cô bị đè xuống ghế sa lon, mặc không chút thay đổi, ánh mắt lãnh đạm, tư thế ám muội.
Tấm thứ hai cô bị ép vào cửa, nhìn không rõ mặt cô, nhưng có thể thấy có bàn tay đàn ông đang tiến vào trong quần áo cô.
Tấm thứ ba cô thuận theo, ghé vào ngực người đàn ông, tay của người đó đã thăm dò trong quần cô, quần áo trên người cũng hở đến ngực, lộ ra một cái eo nhỏ nhắn trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, lộ không nhiều lắm, nhưng cũng khiến người ta phải phát nhiệt, tựa hồ có thể nghe được âm thanh rên rỉ và thở
gấp của cô.
Nếu như tấm thứ nhất và tấm thứ hai, là bị ép buộc, vậy thì tấm thứ 3, chính là hai bên tình nguyện.
Cô gái kia, chính là cô gái anh coi như mạng mình, đêm qua còn luôn miệng nói "ngoan ngoãn làm người của tôi", giờ lại thấy nằm trong lòng người đàn ông khác.
Tay Minh Dạ bắt đầu run rẩy, thậm chí cầm tấm ảnh cũng không chắc, trong cổ như có một tảng đá lớn, không thể thở nổi.
Bàn tay nắm lại thành quyền, khuôn mặt dữ tợn, một giấy tiếp theo liền vung tay, đập cái ầm vào mặt bàn.
Ầm một tiếng, trên mặt bàn hõm xuống, mảnh vụn bay ra cắm vào bàn tay anh, máu tươi đỏ thắm chậm rãi chảy xuống.
Sở Tiều ngoài cửa nghe tiếng động liền chạy vào, vừa định hỏi chuyện gì vậy, lại nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, liền không thể mở miệng nổi.
Anh ta sao lại quên mất, nếu như anh ta không nói, người khác cũng có thể dùng cách khác nói cho Minh Dạ chứ.
Sở Tiều không dám tiếng lên, không dám nhìn biểu tình lúc này của Minh Dạ, chỉ có thể lặng yên đứng sau anh.