Rất sợ chỉ cần anh ta chậm một giây thôi là sẽ mất mạng, kỳ thực so với một người đàn ông vết thương đầy mình, Sở Tiều càng quen cái sát khí tỏa ra từ người anh hơn, cũng là khí lạnh từ người Minh Dạ.
Đây mới là khí phách của người nhà họ Minh, đây mới là cậu chủ mà anh ta vẫn biết.
Minh Dạ nheo mắt lại, thu lại sát khí kinh người, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trong tấm ảnh, lửa giận dường như có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Ngày hôm qua khi nhìn thấy tấm ảnh này cả người anh đều bối rối, ngực như bị người ta khoét một cái, đầu óc trống rỗng, căn bản là không thể nghĩ được chuyện gì.
Hiện tại xem ra, người đàn ông đưa lưng về ống kính kia, từ thân hình tới vóc dáng quả thực đúng là Vệ Thạc Nhân, không thể nghi ngờ.
Giao tình giữa Minh Dạ và Vệ Thạc Nhân nói sâu không sâu, nói cạn không cạn, thế nhưng... dù sao cũng quen biết anh ta.
Sự việc Vệ Thạc Nhân làm bác sĩ tư cho nhà họ Minh, phải kể từ lúc cha anh còn sống.
Bốn năm trước khi cha anh còn chưa mất, trước khi
bệnh tim tái phát, ông Minh liền tìm tới Vệ Thạc Nhân.
Về sau sau khi ông Minh mất, Minh Dạ cũng lười đổi lại bác sĩ, cho nên Vệ Thạc Nhân từ đó vẫn là bác sĩ tư cho nhà anh.
Trong lúc đó Minh Dạ cũng đã từng phái người điều tra nội tình của Vệ Thạc Nhân, thế nhưng kết quả rất bình thường, hoàn mỹ không có sơ hở nào.
Cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ, cho nên mới càng khiến anh nghi ngờ, Minh Dạ tuy là lúc đó có nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm, bởi vì sinh hoạt của Vệ Thạc Nhân rất bình thường, không có gì khác thường, người tiếp xúc với anh ta cũng vậy.
Minh Dạ trong tâm vẫn có chút phòng bị đối với Vệ Thạc Nhân, nhưng thật không nghĩ tới... vẫn bị anh ta qua mặt.
Ngày ấy ở nhà họ Lam, anh đã cảm thấy giữa Vệ Thạc Nhân và Lan San có gì đó không đúng, Lan San không muốn nói nên anh cũng không muốn hỏi, hiện tại xem ra, Lan San quả thực đã giấu anh điều gì đó rồi.