Lan San run rẩy, tiếng nói như đang thở dốc, như đang rên khẽ, trong bóng đêm tĩnh mịch của mùa đông này, thật sự rất mê người.
Ánh mắt Minh Dạ càng thêm u ám, dùng sức một chút, kéo Lan San vào trong ngực mình, ôm lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô. Mùi hương đặc trưng trên người anh làm cho hai chân Lan San như sắp nhũn ra, cô không muốn trao cho Minh Dạ trong tình huống này. Thế nhưng từng cử chỉ của anh, tiếng nói của anh, khuôn mặt của anh đang không ngừng dẫn dụ cô.
Lan San vô thức nhả ra đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm môi, bị thuốc kích thích tra tấn làm nhãn thần trở nên mịt mờ, đôi mắt mờ hơi sương, lộ ra vẻ quyến rũ khó nói nên lời. Quần áo đã xé rách một ít ở ngực, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy viền ren của áo lót, tất cả hình ảnh này làm cho Minh Dạ dục hỏa bành trướng.
Minh Dạ ôm lấy Lan San, khàn giọng hỏi: “Không phải là em muốn như vậy chứ?”
Đầu óc Lan San bây giờ đã không còn suy nghĩ được nữa, mặc dù trong tiềm thức cảm nhận được bây giờ Minh Dạ có gì đó rất lạ.
Minh Dạ ôm Lan San lên xe, hai tay của cô quấn quanh cổ anh như dây leo, gương mặt cọ vào mặt anh một cách vô thức. Cảm giác mát lạnh từ trên da anh truyền lại khiến Lan San cảm thấy dễ
chịu, nhưng mà cái dễ chịu đó đối với Minh Dạ chính là một loại tra tấn. Thuốc kích thích trên người cô giống như là có thể truyền nhiễm vậy, làm cho anh cũng miệng đắng lưỡi khô, rất muốn đem cô đặt ở dưới người mà hung hăng chà đạp.
Lan San như người đi lạc mấy ngày liền trong sa mạc, đến khi sắp chết khát thì gặp được ốc đảo. Cô vội vàng ôm cổ Minh Dạ, hôn lên môi anh, một nụ hôn không kĩ thuật, không lưu loát, không có kết cấu gì cả, đơn giản chỉ là hôn thôi. Cơ thể đang xao động thoáng bình tĩnh lại một chút, theo đó là cảm giác xao động mãnh liệt hơn ập đến, chỉ hôn môi thôi đối với cô còn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, cô muốn nhiều hơn nữa.
Lan San vô ý thức rên rỉ: “Tôi muốn, muốn... Thật sự rất muốn...”
Thân thể mềm mại như rắn, không ngừng vặn vẹo, cọ sát vào thân thể Minh Dạ. Hành động khêu gợi này làm cho Minh Dạ sắp bạo tạc. Anh hít sâu một hơi, một tay ôm chặt Lan San, cố gắng để cô không cử động lung tung. Tay còn lại lái xe, thay đổi phương hướng, một lần nữa trở lại Hoa Dương Sơ Thượng.
Chỗ này cách Hoa Dương Sơ Thượng gần nhất, chỗ đó lại là địa bàn của anh, anh cũng không thể cùng cô làm ở trong xe.