Tay Minh Dạ có chút run rẩy, anh ngồi xuống bên cạnh giường, rút ra một đếu thuốc bắt đầu hút.
Lan San ngủ rất ngon trên giường, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại. Kỳ thật, trong lòng Minh Dạ có chút mừng thầm, là đàn ông, ai lại không thích đạt được lần đầu của người mình thương, như thế mới chứng minh được cô hoàn toàn thuộc về anh.
Thế nhưng là.. Lan San đặt bẫy anh.. Trơ mắt nhìn cô uống thuốc kích thích, bản thân còn ngây ngốc cho là thân thể cô không thoải mái.
Minh Dạ chưa bao giờ sợ hãi có người sẽ bỏ thuốc anh, bởi vì cho dù có bỏ thuốc cũng sẽ không việc gì. Lan San trước kia chính là một ví dụ điển hình, mặc kệ cô hạ thuốc mạnh đến mức nào, mặc kệ phải chịu bao nhiêu tra tấn, anh đều không có chạm qua Lan San.
Nhưng mà bây giờ không giống, anh có thể gánh chịu muôn vàn đau khổ nhưng lại không thể nhìn cô chịu khôt dù chỉ là một chút xíu... Dù biết rõ hết thảy đều là cô tự biên tự diễn, nhưng khi nhìn cô bị thuốc tra tấn vẫn là thỏa hiệp.
Người khác biết Lan San là nhược điểm của Minh Dạ, ngay cả cô cũng biết, cho nên.. mới tự mình uống thuốc, đúng không?
Minh Dạ không rõ, tại sao Lan San phải làm như vậy? Nếu như hiểu rõ anh, chẳng lẽ lại không biết cho dù không có thuốc kích thích thì đối với anh, cô cũng là một dụ hoặc trí mạng sao?
Anh vẫn luôn muốn lấy được Lan San, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại bằng vào phương thức này có được cô.
Minh Dạ đột nhiên cảm giác rất
bất lực, rất khó chịu. So với lúc nhìn thấy những tầm hình kia còn khó chịu hơn.
Anh vẫn nghĩ hiện tại Lan San không giống với trước kia, người trước làm cho anh chán ghét, anh buồn nôn. Người sau làm anh yêu thích, để cho anh đau lòng. Thế nhưng có một ngày, người phụ nữ mà anh yêu thích bỗng nhiên hiện ra một mặt mà anh đã từng rất chán ghét, sau cảm giác thất vọng là một cảm giác vô cùng khó chịu ập đến.
Người càng yêu thích một người, thì càng không có cách nào tha thứ cho sự lừa gạt mà người đó đem lại.
Điếu thuốc kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa không biết từ lúc nào đã cháy đến đuôi thuốc, sức nóng làm cho ngón tay của Minh Dạ tê rần, tàn thuốc rơi trên thảm lông dê, thiêu đốt ra một khối nhỏ màu xám đen, làm cho tấm thảm vốn màu trắng đẹp đẽ cũng trở nên thực khó coi.
Ở trên giường, Lan San không biết mơ thấy cái gì, cau mày, thân thể vặn vẹo bất an, mi mắt, hàng mày, không nhiễm một tia trần thế, như một cô công chúa ngủ say trong lâu đài cổ. Mặc cho thời gian trải qua, chỉ chờ một ngày nào đó vương tử đến, dùng nụ hôn tình yêu đánh thức nàng.
Minh Dạ si ngốc nhìn cô, một mực nhìn đến khi sắc trời dần sáng tỏ, ánh mặt trời chiếu rọi..