"Mợ chủ Lam mời nếm thử, hương vị con cá này có ngon không?"
Phương Lê đã chịu kinh hãi lớn, cả người đột nhiên run lên, lung lay sắp đổ, trong mắt chứa đầy khủng hoảng, môi trắng bệch như tờ giấy, bất cứ lúc nào có thể ngất đi.
"Làm sao, mợ chủ Lam không thích?" Nhìn Phương Lê sợ hãi quá độ, trong lòng cậu chủ vô cùng sảng khoái.
Kỳ thật, anh vốn không có ý xấu gì.
Mời Phương Lê đến xem trình diễn này cũng không muốn để dọa cô, cậu chủ chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, mợ chủ Lam bây giờ không ở Nhật Bản, không bằng tới đây ăn đồ ăn Nhật Bản, như vậy cũng có chút hương vị nha.
Vì thế lúc này mới có một màn này, kỳ thật Minh Dạ thật vô tội, anh cảm thấy Lê Phương suy nghĩ nhiều rồi, thật sự suy nghĩ nhiều, cậu chủ anh thế nào lại là một người tàn nhẫn như vậy đâu...
Lúc này Phương Lê nào dám nói không thích, vì dao pháp thái cá như vậy, cô xem như hiểu rõ chính xác hương vị của nó.
"Không... Không phải... "Phương Lê liên tục xua tay, giọng nói run run không giống bề ngoài.
Minh Dạ duỗi tay chỉ bàn cá sống cắt lát: "Vậy nếm thử xem, cá này dùng máy bay vận chuyển từ Nhật Bản về đó."
Nói xong còn rất ân cần cầm lấy đũa trúc, gắp lên vài miếng cá đặt lên cái đĩa trước mặt Phương Lê.
Dáng vẻ ân cần kia của cậu chủ, trong mắt Sở Tiều
hết sức tà ác
Biết rõ giờ phút này tinh thần Phương Lê sắp hỏng mất, còn một vừa hai phải buộc cô ăn hết mấy miếng cá sống cát lắt.
Vốn dĩ trong chế biến, cắt thịt cá sống, cũng không phải đặc biệt quá tàn nhẫn, chỉ là lúc này, ở nơi này, loại sợ hãi này đã bị Phương Lê phóng đại lên vô hạn.
Tay Phương Lê run rẩy kịch liệt, giống như đeo chì, hai chiếc đũa trúc mỏng manh cũng không cầm nổi, miếng cá mỏng, làm dạ dày cô từng đợt co rút.
Nhưng là bây giờ, nếu cô không ăn xong miếng cá sống cắt lát này, nếu cô không ăn, có lẽ, có lẽ... Kết cục sẽ giống như con cá kia, bị ấn nằm trên cái thớt gỗ...
Ngay lúc Phương Lê đang nhắm mắt đưa miếng cá vào miệng, Sở Tiều cười mỉm nói một câu: "Cô xem, trên con cá thịt được lọc sạch sẽ, chỉ còn lại xương, nhưng con cá này thật lợi hại, vẫn còn sống há miệng được."
Cổ họng Phương Lê như có thứ gì muốn trào lên cuồn cuộn, cô lập tức che miệng, mùi cá trong miệng càng nồng, Phương Lê thậm chí nhai cũng chưa nhai, lập tức đem miếng cá nuốt chửng.