Minh Dạ liếc mắt nhìn Sở Tiều một cái, ý bảo anh ta giải thích kỹ càng một chút...
Sở Tiều thanh thanh giọng nói, vô cùng khen ngợi: "Mợ chủ Lam có lẽ không biết, món chân vịt nướng này của chúng tôi không giống món cô đã ăn.”
“Vị đầu bếp của chúng tôi chính là đặt vịt sống lên một ván sắt nóng, tẩm gia vị lên ván để thêm nhiệt độ. Vịt sống bởi vì nóng, sẽ chạy tới chạy lui trên ván sắt, sau đó liền nhảy nhót, giống như khiêu vũ, rất là đẹp, lúc đó trong khi cô chờ đợi mỹ thực, có thể thưởng thức một chút. Cuối cùng chân vịt nướng chín, vịt lại còn sống, đặt món này lên bàn ăn, chính là mỹ vị nhân gian.”
“Nếu mợ chủ Lam thích, chúng tôi ngay bây giờ có thể chuẩn bị món này, vị đầu bếp này cũng có sở trưởng làm món chân vịt nướng..."
Sở Tiều mặt không biến sắc nói đến chữ cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng "Ọe".
Phương Lê đã che miệng, ghé sang một bên không ngừng nôn, dáng vẻ đứt từng khúc ruột, giống như cả mật cũng sắp nôn ra.
Sở Tiều nhịn không được lắc đầu, chậc chậc... Thật là không thú vị, cậu chủ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon nha, bây giờ mới đến được món thứ hai, cô ta đã chịu không nổi.
Trong khu nghỉ ngơi, nhanh chóng tràn ra mùi vị không dễ ngửi, Minh Dạ chán ghét nhíu nhíu mày.
Một lúc rất lâu sau đó, trong Hoa Dương Sơ Thượng lớn
như vậy chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa của Phương Lê.
Minh Dạ ngồi trên sô pha mặt vô cảm, Sở Tiều đứng bên cạnh cậu chủ, khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà vị đầu bếp Nhật Bản không biết đã đi khỏi từ bao giờ, cậu chủ biết chuyện đã thành, sau khi phòng tuyến tâm lý của một người bị đánh bại, các thủ đoạn khác không cần dùng đến nữa.
Trong lòng Sở Tiều thật ra có một chút vui vẻ biến thái, đem một người bình thường dọa thành bộ dạng này, cái loại cảm giác thỏa mãn này, thật sự tốt hơn mấy tên hiếu thắng cầm súng bắn chết người nhiều.
Chẳng trách cậu chủ luôn không thấy chán mà chơi loại trò chơi biến thái này.
Đợi đến lúc Phương Lê nôn đến không còn gì, cô ta suy yếu đến mức không nhấc nổi ngón tay, sợ hãi thật lớn khiến cả thể xác và tinh thần cô bị tra tấn đến mệt mỏi.
"Anh Dạ, không cần... Lại giày vò tôi, anh muốn hỏi gì... Thì hỏi đi... ”
Bất kể hỏi cô cái gì, cô sẽ không giấu diếm chút nào mà nói ra, Phương Lê thật sự bị dọa sợ, sợ đến tái mét.