Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 57: Lan San là người phụ nữ đê tiện (7)


trước sau

Bạch Lăng rời đi chừng mười bước thì mới nghe thấy tiếng khóc như tê tâm liệt phế của Y Á ở đằng sau truyền đến, cô thở ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười, kiêu căng ngạo mạn rời khỏi yến hội.

Âm thanh giày cao gót va chạm với sàn nhà ngày càng xa, dáng người lay động lòng người kia dần biến mất trước mặt mọi người……

Nhưng mọi người vẫn chưa hồi phục tinh thần từ một màn vừa rồi.

Minh Dạ nhớ tới một màn vừa rồi, nhịn không được cong cong khóe môi, cười một cách thầm lặng, loại cảm giác sung sướng này, là từ nội tâm mà có.

Anh vốn còn cảm thấy nhàm chán, muốn xem một cái gì đó thật náo nhiệt, việc những người phụ nữ tranh giành tình cảm với nhau anh thấy rất nhiều.

Chỉ là không nghĩ tới người mẹ kế nhỏ này của anh lại mang đến một niềm vui lớn như vậy, một cái tát kia, thật là…… làm người khác phải mở rộng tầm mắt.

Chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào đem sự đanh đá của mình sử dụng đến đúng tình hợp lí như vậy, không phải gân cổ lên nói cô không có đánh, ngược lại đã làm ra một chuyện mà không ai dám nghĩ đến, làm cho những người khác phải nghẹn họng mà nhìn hành động của cô.

Một khắc kia khuôn mặt đó vô cùng kiêu ngạo, sinh động…… làm anh suýt chút nữa cũng không thể kiềm chế được bản thân.

Minh Dạ lúc này mới phát hiện, so với người mẹ kế này của anh, những người phụ
nữ mà anh chơi suốt hai mươi tám năm nay chỉ là những món ăn sáng, hoàn toàn không đủ vị.

Hiện tại mọi người đều đang vây xem Y Á, đã chuyển tất cả sự chú ý sang Lan San, một cái tát kia của cô không chỉ là báo thù cho chính bản thân, mà còn làm cho những người khác biết được sự thật của chuyện này.

“Anh Minh, chuyện này nên xử lí như thế nào.”

Sở Tiều thương hại cho Y Á đang ngồi bụm mặt khóc đến chết đi sống lại, thầm nghĩ đến bà chủ nói thật đúng, người phụ nữ này thật sự quá ngu dốt.

Như thế có khác nào là đang bôi nhọ bà chủ đâu, bà chủ là ai chứ? Địa vị của cô dù ai cũng không thể làm nó rung chuyển.

Hơn nữa cậu chủ lại rất bênh vực người của mình, cho dù có chán ghét bà chủ thế nào đi nữa, cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô.

Hôm nay dù cô không đánh Y Á để phân trần cho chính mình thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Minh Dạ đứng dậy làm lơ Y Á ở sau lưng mình khóc kêu, cầu xin, nhìn vào hướng Bạch Lăng vừa đi mất nở một nụ cười.

“Không nghe thấy bà chủ nói gì sao? Cô ấy thích xuống tay một cách tàn nhẫn.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện