Bà ta trở lại bên cạnh bé, lấy cơm ra khỏi hộp thức ăn: “Đa Đa, cháu muốn ăn gì? Ta đút cho cháu.
”Sự chú ý của bé đều đặt vào khoá cửa, rồi lại nhìn bà vú đang cười đến là thân thiết, khoé mặt nhăn cả lại.
Bà vú có để ý đến ánh mắt của bé, nhưng bé chỉ là đứa trẻ ba tuổi mà thôi, biết gì chứ!Bà ta ngồi xuống gần bé, bưng chén cháo lên múc rồi thổi thổi, đưa đến bên miệng bé: “Nào, Đa Đa, ngoan ngoãn ăn hết đi nào.
”Đa Đa mím môi thật chặt, cái muỗng lại đến gần hơn.
Bé lại trốn, quay đầu sang một bên.
Bà vú tự hỏi đứa trẻ này là thần đồng thật ư?Bà ta dừng lại một chút rồi tức giận, chộp lấy cánh tay gầy gò của bé quát to: “Nghe lời, ăn!”Ánh mắt hung ác của bà ta khiến bé thấy sợ hãi, muốn tránh thoát nhưng bà ta mạnh hơn, bóp đến nỗi cánh tay bé đau nhói.
“Buông ta ra, ta không ăn… Chú Thương… Oa, oa…” Đa Đa há miệng kêu cứu, bà vú lại bịt miệng bé lại.
Dưới tình thế cấp bách, bé há miệng cắn một cái.
Ngay sau đó, bé mơ hồ lăn xuống đất.
“Cái con nhãi ranh này!”Răng trẻ con rất bén, bà vú nhìn dấu răng sâu hoắm trên tay, tức giận không thôi.
Bà ta vứt cái muỗng, cầm chén đi về phía Đa Đa.
Trong mắt bé, bà ta còn đáng sợ hơn những kẻ đuổi giết mình và mẫu thân.
Bé sợ đến oà khóc nức nở, chân đá loạn xạ: “Chú Thương, chú Thương, cháu sợ lắm…”“Im đi, im cái miệng mày lại!!” Bà vú lại càng hoảng hốt, bóp má Đa Đa đổ chén cháo vào miệng bé.
“Không… Đừng mà…”Cơ thể nhỏ gầy của Đa Đa hoàn toàn không lay chuyển được bà ta.
Trong tay bà ta, bé chỉ là cá nằm trên thớt.
Bé, bé không thể chết được.
Mẫu thân vì bảo vệ bé, đói bệnh mà chết…Đồng xu!Đa Đa như nắm được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên giật đứt sợi dây đeo trên cổ.
Bé rưng rưng nước mắt, giữa khe hở ngón tay là một đồng xu tròn thật to.
“Bà vú, nhìn nè!”Lòng bàn tay Đa Đa đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lại càng lúc càng rõ ràng.
Lúc này, nghị sự đường của Đại Lý Tự.
Nam tử tuấn mỹ, quý tộc dựa vào bảo toạ đầu rắn, thân mặc hồng y, bàn tay như ngọc gõ lên tay vịn.
Hắn liếc ánh mắt sắc nhọn xuống mọi người bên dưới: “Biết gì