Xem ra tiểu ca ca đầu bếp lại đang đi bán điểm tâm nhỉ?Đột nhiên, đôi mắt Hứa Đa Đa chợt lóe sáng, giòn giã nói: “Đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị, không bằng tiểu ca ca đầu bếp anh nấu cơm cho ta đi!”“Hả?”Trì Uyên vô cùng kinh ngạc, thật sự có thể vào Đại lý tự nấu ăn được sao?“Đi thôi, đi thôi!”Hứa Đa Đa háo hức nắm lấy tay Trì Uyên, công khai dẫn vào cửa phủ.
Một người áo gấm rực rỡ, một người vải thô rách nát.
Trong mắt bọn thị vệ, mặc dù Tự khanh đại nhân đối xử với đứa nhỏ này không tầm thường, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, bản tính ham chơi.
Hứa Đa Đa không chỉ để thị vệ nhìn thấy mà còn đặc biệt tới tìm Thương Trần đang viết văn thư.
Nhìn thấy Hứa Đa Đa tỉnh lại, khí sắc trên mặt cũng không tệ, Thương Trần đặt bút xuống, dốc lòng tận lực nói: “Sao lại chạy ra ngoài rồi, quay về nghỉ ngơi đi.
”Lần tra án này khiến Hứa Đa Đa bị thương, y cũng hối hận đến xanh ruột.
Hứa Đa Đa hưng phấn vô cùng chớp mắt nhìn Thương Trần: “Thương thúc thúc, cháu muốn tiểu ca ca đầu bếp này nấu ăn cho cháu, anh ấy làm điểm tâm rất ngon…”Vẻ mặt bé hớn hở khoa trương miêu tả, lúc này Thương Trần mới để ý tới Trì Uyên.
Từ đầu tóc đến mũi chân, nhìn thế nào cũng là một dáng vẻ nghèo túng.
Đại lý tự thành nhà trẻ rồi sao?Nhưng nghe Hứa Đa Đa khen ngợi liên tục, Thương Trần cũng không tiện cắt ngang hứng thú của bé, mặt mày dài thườn thượt hỏi: “Nhà ở đâu, họ tên như nào?”Trì Uyên bị Thương Trần nhìn chằm chằm rất không tự nhiên, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh thẳng lưng nói: “Trì Uyên, ở trong miếu hoàng thành, không cha không mẹ.
”“Ngài xem, Thương thúc thúc, anh ấy rất đáng thương đó…” Hứa Đa Đa chọc chọc hai ngón tay, rũ mắt cau mày lầu bầu nói: “Từ nhỏ Đa Đa đã không có nơi ở cố định, không có bạn bè…”Thương Trần nào chịu được dáng vẻ đáng thương của đứa nhỏ này.
Đau đớn hơn cả trời sập.
“Được được được, việc này để ta bẩm báo lại với Chu đại nhân.
” Thương Trần nghe không nổi chuyện cũ của Hứa Đa Đa nữa, đau lòng không thôi, đôi tay thanh tú thường cầm bút nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Đa lên: