Hứa Đa Đa và Trì Uyên ngẩng đầu, không nghĩ tới lại là nàng ấy.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Thương Trần đâu, vậy là do nàng ấy lén lút tự chạy tới đây.
“Con người ngươi thật sự rất kỳ quái, vì sao chúng ta đang yên đang lành không hề chọc gì tới ngươi, ngươi lại cứ đến đây tỏ vẻ ấm ức vậy.
” Trì Uyên vốn không muốn chấp nhặt với đứa bé nhỏ tuổi hơn mình, nhưng tiểu cô nương này lại như âm hồn bất tán tới gây chuyện phiền phức.
Đặc biệt là dáng vẻ của nàng, trông cứ như muốn bắt nạt Đa Đa vậy.
Thương Tiểu Uyển không thèm để ý đến cậu, chỉ chăm chăm chất vấn Hứa Đa Đa: “Có phải ngươi trộm đồ ta đưa cho Tự khanh đại nhân không? Đồ ăn cắp!”“Không có lễ nghĩa!”“Ngươi nói cái gì cơ?” Trì Uyên đứng trước mặt Hứa Đa Đa, cậu rất sợ Thương Tiểu Uyển lại muốn đẩy người, giọng nói không hề có ý tốt.
Ở cạnh nhau gần một ngày, cậu tin tưởng Đa Đa không làm vậy, vả lại thứ này thực chất cũng không phải đồ đi ăn trộm.
Cậu quay đầu đang muốn an ủi Hứa Đa Đa đừng buồn.
Không nghĩ tới Hứa Đa Đa lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Đây là đồ phụ thân cho ta, sao ngươi lại nói là ta ăn trộm? Hay là ngươi thích vu khống người khác?”Thương Tiểu Uyển cũng chỉ là một đứa nhỏ, bị hai người nói vậy còn nghe thấy những từ mình không biết, lỗ tai nàng ấy đỏ ửng hết lên.
“Lễ vật ta đưa cho Tự khanh đại nhân bị ngươi lấy ra chơi, không phải là ăn cắp thì là gì?” Tay nàng nắm chặt thành quyền, hôm nay tới Đại lý tự phải ngậm bao cục tức, nàng nổi giận nhiều hơn khác hẳn với ngày thường.
Đặc biệt là Hứa Đa Đa này, từ lần đầu gặp mặt đã không nghe theo nàng!Hứa Đa Đa không thừa nhận lời vu khống của Thương Tiểu Uyển: “Ở Đại lý tự thẩm vấn phạm nhân đều phải có bằng chứng, ngươi có không?” Giọng nói non nớt trong trẻo khi nói chuyện còn không rõ từng chữ, vậy mà lại có trật tự không ngờ.
“Không phải chứng cứ là khối gỗ xếp hình hoa trên tay ngươi sao?” Thương Tiểu Uyển không nghĩ bé sẽ hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, đứa nhỏ bình thường khi bị vu oan ăn cắp đã