Trì Uyên đứng sau lưng bé, vẻ mặt có hơi quái dị.
Hứa Đa Đa trông không giống như đang nói suông, nhưng sao trong mắt cậu, Tự khanh đại nhân từ đầu đến cuối đều có mỗi cái sắc mặt kia vậy?“Đó vốn là đồ của tiểu tỷ tỷ, nếu xảy ra hiểu lầm thì vật về nguyên chủ là đúng rồi.
” Hứa Đa Đa đối mặt với ánh mắt của Chu Kính Yến: “Phụ thân, con nói có đúng không?”Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ mới ba tuổi đầu nhưng lại sáng suốt hơn nhiều người lớn.
“Đa Đa rất thông minh.
” Chu Kính Yến cũng không nhận ra thái độ của hắn đối với Hứa Đa Đa đã dần thay đổi.
Lúc hai người ra ngoài vẫn có thể nghe rõ được tiếng khóc lớn của Thương Tiểu Uyển ở cửa viện.
Bọn thị vệ nhìn nhau, ai cũng không dám bỏ việc canh gác đi dỗ dành nàng.
Thương Tiểu Uyển ngồi xổm trước cửa viện, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt chỉ.
“Hu hu, ta không làm sai, dựa vào cái gì các ngươi đều trách mắng ta.
”“Thứ kia không phải của nàng ta, nàng ta đương nhiên không biết ta mất bao nhiêu thời gian để đi tìm nó…” Nàng vừa khóc nấc vừa run rẩy không ngừng, như chiếc lá sắp rụng khẽ đung đưa trong gió.
Hứa Đa Đa thấy nàng khóc nhiều như vậy, trong lòng nhất thời không biết nói sao.
Trì Uyên vốn định vòng qua nàng ấy đi lên trước luôn, không ngờ Hứa Đa Đa lại dừng lại sau lưng nàng.
“Ngươi không nên khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ hư đó.
” Hứa Đa Đa chỉ biết lúc bé khóc các thúc thúc cũng dỗ dành như vậy, lập tức nhìn mèo vẽ hổ mà an ủi nàng.
Thương Tiểu Uyển ném cho bé một ánh nhìn tức giận, sau đó quay lưng đi.
Hứa Đa Đa cũng di chuyển theo hướng của nàng, dùng