Phụ thân!Chu Kính Yến trừng mắt, hắn có tài cán gì mà làm phụ thân bé!Quảng Khuynh An sắp rớt cằm xuống đất, ông vội phất phất tay: Tiểu tổ tông của tôi ơi! Ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu!"Phụ thân, Đa Đa nhớ người.
"Cục Vàng dẩu môi, đôi mắt nhìn Chu Kính Yến sáng như sao.
Tất nhiên Hứa Đa Đa biết tên ma quỷ áo đỏ này muốn giết bé, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.
Hình như có câu nói: Giơ tay không đánh người mặt cười!Bé nhất định phải sống sót!Sống tiếp, để báo thù cho mẫu thân!Quảng Khuynh An vẫn đang chìm đắm trong âm cuối mềm mại, non nớt của Cục Vàng.
Ông đau khổ đỡ trán, tổ tông này nhận ông làm phụ thân thì được đấy, sao lại điếc không sợ súng mà nhận Chu đại nhân làm phụ thân chứ!Thương Trần sợ mất hồn mất vía, mắt thấy Chu Kính Yến giơ tay về phía Hứa Đa Đa, y vội vàng, kéo áo Quảng Khuynh Nhan, lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa!"Chu Kính Yến biết trẻ nhỏ khó chơi, dù không giết thứ này thì cũng không thể để lại Đại lý tự!Hứa Đa Đa rất sợ, bàn tay tên ma quỷ áo đỏ này lạnh lẽo như băng ngàn năm không tan, nó đang từ từ tiến sát lại gần bé, chỉ cần nắm cổ vặn nhẹ một cái, bé sẽ đi gặp mẫu thân ngay lập tức.
Nhưng có một luồng dũng khí khó hiểu đột nhiên trào ra khiến bé đứng vững, không hề lùi bước.
Sau đó, bé chủ động áp sát vào lòng bàn tay rộng rãi của hắn, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ tay, gương mặt mũm mĩm xoa xoa: "Đa Đa rất thích phụ thân, cũng nhớ phụ thân lắm! "Chu Kính Yến chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như này.
Người người sợ hắn, kính hắn, phục hắn, nhưng đứa bé này, lại! Gương mặt bé mềm như một cục mây trắng tinh khiết, chạm vào rất sướng tay.
Chu Kính Yến cảm thấy dường như có một tia nắng ấm áp bao phủ lấy toàn thân hắn, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Đứa trẻ, trắng mềm, đôi mắt to kia! Bất giác, mặt Diêm Vương khẽ nhếch miệng.
Lúc này, Quảng Khuynh An rút bàn tay bị Thương Trần kéo ra, ông nhìn mấy ngón tay rồi kinh ngạc xoa mắt.
Thương Trần không có tứ chi phát