Chu Kính Yến đưa Đa Đa ra khỏi địa lao, về hậu viện.
Chó Đại Hoàng nhìn thấy Chu Kính Yến lập tức chạy trốn.
Đa Đa từng nghe mẹ nói ai mà giết chóc nhiều quá thì đến ma cũng sợ chứ đừng nói đến một con chó.
Quảng Khuynh An không ở cùng phòng với bé nên lúc này còn đang nằm trên giường ngáy khò khò, trời sập cũng không hay.
Chu Kính Yến đá văng cửa ông cũng không biết.
“Dậy!”Hắn nhấc chân đá vào giường.
Ông vẫn ngáy rung trời.
“Dậy mau!”Cú đá này hắn đáp thẳng vào người ông.
“Kẻ nào to gan đêm hôm dám xông vào Đại Lý Tự!”Quảng Khuynh An tỉnh dậy, lộn nhào xuống giường, rút loan đao trên đầu giường, động tác nước chảy mây trôi, khí thế ngất trời.
“! ” Chu Kính Yến.
Ông lau nước bọt bên khoé miệng, nhìn rõ người đến thì vội ném loan đao sang một bên: “Chu đại nhân, Đa Đa, hai người…”Hắn đang định bảo còn cho tiểu nha đầu này chạy lung tung, ban đêm cứ ném ra ngoài.
Tối nay may là bé gặp được hắn, lỡ như vào nhầm nhà lao giam giữ mấy tên bại hoại tội ác ngập trời thì chỉ cần phẩy tay nó đã bỏ mạng rồi.
Lời uy hiếp đã lên tới miệng hắn thì Quảng Khuynh An chợt bừng tỉnh, cười hì hì dựa sát vào người hắn: “Đại nhân thừa lúc bốn bề vắng lặng lén tới thăm phải không? Chu đại nhân không cần câu nệ, dù sao ngài cũng là phụ thân của bé mà!”Mặt Chu Kính Yến đột nhiên tái mét, gân xanh trên thái dương giật giật.
Cái tên Quảng Khuynh An ngu xuẩn này chán sống rồi!“Báo!”Thị vệ trực đêm vội chạy đến.
Người nọ chạy đến cửa, quỳ xuống nói: “Tự khanh đại nhân, Tự thừa đại nhân, có người trong cung tới!”Trong cung.
Vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, ném Đa Đa sang cho Quảng Khuynh An: “Trốn đi, cẩn thận!”Đương nhiên ông biết chuyện nghiêm trọng ra sao, phải đi ngay lập tức.
Ông vừa bước ra khỏi cửa đã bị chặn lại.
“Tự thừa đại nhân, có gì mà vội vàng thế? Trốn đi đâu đó?” Một giọng nói eo éo xen lẫn tiếng cười khanh khách vang lên.
Quảng Khuynh An bị chặn đứng đường lui, một hoạn quan xuất hiện, mặt trắng như xác chết, môi đỏ tươi vô cùng quái dị.
“Vinh công công, không biết đêm hôm khuya khoắt đến thăm, có gì chỉ giáo?” Chu Kính Yến giấu đi vẻ ngạo nghễ lạnh lùng, thi lễ lịch sự.
Vị công công này là nhân vật lớn