Gọi điện thoại xong, Trần Bạc Vũ đi vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này.
Vừa nãy, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm báo cáo với anh, trong tầng hầm của bệnh viện phát hiện một cái cửa vào hầm trú ẩn.
Khi đi thang máy xuống tầng một, Trần Bạc Vũ đẩy cánh cửa tầng hầm ra, chỉ thấy cuối hàng lang có một cánh cửa sắt, sau cửa chính là chỗ mà viện trưởng Kiều nhốt hai con tin.
Cửa vào của hầm trú ẩn nằm dưới một miếng gạch tráng men bên trái cửa sắt.
Bốn phía đều có dấu chân mới, vì vậy mới dẫn tới sự chú ý của cảnh sát đặc nhiệm.
Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nhấc miếng này lên thì phát hiện một cái cửa hang màu đen, Trần Bạc Vũ đi dọc theo hết lối đi cửa hang này.
Đi chừng khoảng năm phút, phía trước được rộng mở, sáng sủa, là một hầm trú ẩn vượt quy mô lớn.
Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm đi tuần tra một vòng, phát hiện căn hầm trú ẩn này được xây dựng từ những năm rất xa về trước.
Toàn bộ hang được thông khắp mọi hướng, được xây bằng cách đào sườn núi, trên bản đồ lại không có ký hiệu hầm trú ẩn.
Một chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm phát hiện một cái báng súng đã bị mục nát không còn hình dạng, giao cho đội trưởng.
Đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm rất biết nhìn hàng: “Súng trường Shiki 38, phía trên có dòng chữ tiếng Nhật… Đây là súng của Chiến tranh Thế giới thứ hai… Chỗ này được xây vào thời dân quốc, khó trách không có ký hiệu trên bản đồ.”
“Hầm trú ẩn trước giải phóng.”
Trần Bạc Vũ quan sát bốn phía, mặc dù niên đại của hầm trú ẩn này rất lâu rồi, nhưng mà mỗi đường hành lang ở đây đều được giữ gìn vẹn toàn, lối ra xa nhất của cái hang này có thể thông đến tận một cái thôn dưới chân núi.
Nói như vậy, nhất định là Lâm Học Nguy đã từ chỗ này rời khỏi bệnh viện.
Dựa vào thời gian suy đoán, anh ta đã rời khỏi đây hơn một tiếng đồng hồ, có lẽ thậm chí đã rời khỏi phạm vi của vùng này rồi.
Nhưng vấn đề là hầm trú ẩn được xây trước giải phóng giống như vậy, từ lâu đã bị người ta quên mất mấy chục năm.
Ngay cả trên bản đồ của cục cảnh sát bọn họ còn không có ký hiệu tương ứng nữa.
Thế thì, sao Lâm Học Nguy lại biết trong núi có hầm trú ẩn?
Trần Bạc Vũ nghĩ không ra.
Thời gian không còn sớm nữa, nếu anh Xà đã trốn thoát qua hầm trú ẩn, như vậy thì điều tra trên núi cũng mất đi ý nghĩa.
Anh không thể làm gì khác hơn là để cho cấp dưới đặt camera giám sát điều tra trọng điểm ở đường núi, đáng tiếc cũng không thu hoạch được gì.
Ôm tiếc nuối, Trần Bạc Vũ đi xuống núi, anh không kịp trở lại cục thành phố làm báo cáo, đi đến bệnh viện thăm ba vợ của mình trước, cũng chính là cậu bé năm tuổi Lỗi Lỗi.
Nhan Lôi vừa mới đi cùng với ba cô làm kiểm tra xong, cô đỏ mắt nói: “Mất nước cấp độ vừa, chân trái bị gãy… là do thuộc hạ của anh Xà làm.
Tên súc vật này, thậm chí cả đứa nhỏ năm tuổi cũng không tha!”
“Lôi Lôi, anh xin lỗi.”
Trần Bạc Vũ không kiềm được mà nói xin lỗi cô, trải qua mấy ngày nay, bọn họ cứ gặp phải khó khăn không ngừng, đầu tiên là cô bị Giang Thu Trì bắt cóc hai tháng, sau lại tới đứa nhỏ bị anh Xà bắt đi.
Anh là chồng của cô, vốn nên bảo vệ tốt mẹ con cô, thế mà vào thời khắc nguy cấp anh lại không giúp được gì.
Anh rất áy náy nói: “Đều do anh vô dụng, để cho em và con phải chịu khổ như vậy.”
Nhan Lôi lắc đầu: “Cái này không liên quan đến anh mà.
Lâm Học Nguy là anh Xà, đây là chuyện mà không ai tưởng tượng ra được.
Nếu như chúng ta có thể phát hiện ra sự thật sớm hơn thì đã có thể tránh khỏi rất nhiều tai nạn rồi.”
Nói xong, cô liền giang hai tay ra, ôm chặt lấy eo của anh.
Đã lâu… đã rất lâu rồi cô không có được ôm anh như vậy, bây giờ cô có chút thương cảm, vô cùng tham luyến ấm áp của anh.
Nghĩ đến tất cả những gì xảy ra gần đây, cô vẫn không nhịn được nói: “Giang Thu Trì không đáng chết… người thật sự nên chết đi là tên Lâm Học Nguy kia, là anh ta lợi dụng tuổi trẻ ngông cuồng của Giang Thu Trì, khiến anh ta dấn thân lên con đường không lối về.”
Cho dù biết tội của Giang Thu Trì là không thể tha thứ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy khó chịu thay anh ta, anh ta vốn không phải có kết cục thế này.
“Lôi Lôi.” Trần Bạc Vũ trở tay ôm lấy cô, trịnh trọng nói: “Anh nhất định sẽ tự tay bắt tên rắn độc đó, đòi lại công bằng thay cho những người đã chết kia.”
“Dạ.”
Nhan Lôi gật đầu, cô tin tưởng anh nói được là làm được.
Lúc này, tháng máy “Ting!” một tiếng mở ra, trên hàng lang có một đám người dồn dập tới, lập tức liền trở nên huyên náo.
Mấy người y tá cầm theo cáng cứu thương đi ngang qua nơi này.
Trên giường, một người phụ nữ trẻ tuổi đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bên cạnh còn có mấy người nhân viên đi cùng.
Nhan Lôi nhích qua một chút, để cáng cứu thương dễ dàng đi qua, ngược lại một người đàn ông trong đó lại chủ động dừng bước, lên tiếng chào: “Chào cô Nhan, không nghĩ tới sẽ gặp cô ở nơi này.”
“Anh Đường?” Nhan Lôi nhận ra anh ta là ba của cô bé Đường Phi Duyệt mà cô cứu lần trước, Đường Khải.
Lúc này, cô nhớ tới hai nhà họ Giang và nhà họ Đường vốn là mối quan hệ thông gia, nhìn lại một chút cô gái trên cáng cứu thương, lập tức trong lòng nghẹn lại, thì ra đó là chị cả Giang Tuyết Mai của Giang Thu Trì.
Cô có chút khổ sở nói: “Tôi xin lỗi về chuyện của Giang Thu Trì… vợ của anh không sao chứ?”
Mặt Đường Khải hiện lên vẻ không nỡ: “Haiz, trước đó ba vợ của tôi vẫn luôn giấu tin về Giang Thu Trì, hai vợ chồng chúng tôi vẫn còn tưởng là nó đi ra nước ngoài du lịch, chẳng hề biết là nó đã bị tội phạm bắt cóc.
Sáng nay, ba vợ tôi mới gọi điện nói sự thật cho chúng tôi biết… Vốn vợ tôi đang tổ chức đại thọ sáu mươi cho ba tôi, cô ấy nào chịu nổi được sự đả kích này?! Sau khi nhận được cuộc gọi này thì cô ấy liền ngất đi.”
Nhan Lôi cũng biết, vốn hôm nay là đại thọ của người giàu có đứng đầu thành phố, ông Đường, trên ti vi cũng có đưa tin rầm rộ và nhà họ Đường.
“Không nói nữa, tôi đi xem tình hình vợ tôi một chút.”
Đứa con trai duy nhất của nhà ba vợ không còn nữa, Đường Khải cũng không còn tâm trạng làm đại thọ cho ba gì nữa.
Vợ chịu đả kích quá lớn, anh ta thật sự rất lo vợ mình không chịu nổi chuyện này.
“Ừm.”
Nhan Lôi đưa mắt nhìn Đường Khải vội vã rời đi, bỗng nhiên trong lòng cô khẽ động.
Trước mắt, sau khi Giang Thu Trì mất đi, nhà quyền thế mà không bị hao tổn một tí nào, trừ nhà họ Lục chủ đạo phía sau màn ra, chỉ còn lại ông trùm địa ốc… nhà họ Đường.
Thật sự mà nói thì, dường như từ đầu tới cuối nhà họ Đường cũng không có tham gia vào kế hoạch phá đập chứa nước, cũng không có dính dáng gì với anh Xà.
Xem ra ông Đường….
là người chiến thắng sau cùng trong cuộc chiến này của nhà quyền quý rồi.
***
Cùng lúc đó.
Một chiếc Bentley thân dài màu đen đậu trước cửa nhà quyền quý lớn nhất thành phố, nhà họ Đường.
Nhà họ Đường bắt nguồn từ thời dân quốc, là gia tộc công nghiệp môi giới nổi danh cả nước.
Ngân hàng thương mại đầu tiên của vùng này chính là do cha của ông Đường mở.
Trong mấy chục năm tiếp theo, dù là thời đại có đổi dời thế nào, nhà họ Đường vẫn luôn ngồi vững vị trí dẫn đầu trong giới nhà giàu nhất của vùng này.
Ông Đường, Đường Trạch Hào là chuyên gia địa ốc tiếng tăm lừng lẫy cả nước, trong tay nắm giữ 40% quyền khai phá địa ốc trong vùng.
Người bản xứ có một câu tục ngữ dùng để hình dung ông ta là: “Người nhà họ Đường ở núi Nam Sơn giậm chân một cái, thì giá nhà đất ở vùng này liền bị chấn động tập thể!”
Biệt thự của nhà họ Đường nằm trên một con phố du lịch của khu cảnh quan núi Nam Sơn, cũng là tòa nhà năm căn liền kề duy nhất trong vùng này.
Đi vào biệt thự nhà họ Đường, chỉ thấy bên trong trang hoàng theo phong cách cổ xưa, ban công, nhà thủy tạ, gác xép, tất cả đều theo kiểu dáng thời Minh Thanh.
Khiến người ta không thể không cảm khái, mấy người nhà giàu từ thời dân quốc đến bây giờ, sở thích thật không giống nhau mà.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi ông Đường, chỉ thấy trên dưới nhà họ Đường đã giăng đèn kết hoa, dưới mỗi mái hiên đều được treo đèn lồng đỏ thẫm, làm bật không khí đầy vui mừng.
Giữa phòng khách, đồng hồ báo thức tráng men cổ gõ mười hai tiếng, thời gian đã qua xế trưa.
Bên ngoài khách quý chật nhà, nhưng bản thân người được chúc thọ vẫn chậm chạp chưa tới, những vị khách ở đây đều đỏ mắt chờ ông cụ Đường.
Hơn nữa, cậu chủ cả Đường Khải nhà họ Đường và vợ của anh ta cũng không có xuất hiện.
Mọi người đều đang suy đoán, nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì? Sao mà ngay cả một người làm chủ sự cũng không có ai tới?
Quản gia vội vàng đi mời ông Đường, nhưng cửa thư phòng vẫn đóng chặt.
Vệ sĩ nói với ông ta: Yên tâm đi, đừng nóng vội, bên trong có một vị khách rất quan trọng.
Quản gia buồn bực: Vị khách nào lại tới vào lúc này chứ?! Hơn nữa còn muốn gặp một mình ông ấy chứ?
Thật ra thì, ông Đường cũng hoàn toàn không có tâm trạng gì cho đại thọ sáu mươi tuổi nữa.
Bởi vì, trước mặt ông là một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo.
Chính là anh Xà mà cảnh sát đang truy nã khắp thành phố, Lâm Học Nguy.
“Thì ra bên dưới bệnh viện đó còn có nơi bí mật như vậy, chẳng trách ông lại giới thiệu cho tôi.” Lâm Học Nguy cả người đầy mệt mỏi, trên áo sơ mi màu trắng đầy bụi bặm: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, người có thể cứu tôi ra khỏi vòng vây gió cũng không thổi lọt cảnh sát, trong vùng này chỉ có một mình ông.”
Ông Đường Trạch Hào rung chuyển trời đất mấy chục năm, thủ đoạn, mạng lưới giao thiệp áp đảo trên cả Lục Hoa Đào.
Độ lớn năng lượng của nhà họ Đường không phải là thứ mà nhà họ Lục có thể so được.
Trong thành phố này cũng chỉ có ông Đường mới có thủ đoạn thông thiên thật sự, có thể trộm người dưới mí mắt của cảnh sát.
“Cũng do cậu may mắn.” Đường Trạch Hào nhìn Lâm Học Nguy, nhẹ nhàng uống một ngụm trà: “Mà