Màn đêm buông xuống, Nhan Lôi mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy nguyên chủ Nhan Lôi đang ôm đứa con của mình và nhìn chằm chằm vào ánh đèn rực rỡ của nhà họ Lục, đây là phần cuối của nguyên tác.
Trong sách, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, cô ấy suýt bị dìm trong bể nước, gần như biến dạng, suýt chút nữa bị Lục Gia Nhiên hiểu lầm là gián điệp thương mại… Thậm chí, bởi vì sự thờ ơ của Lục Gia Nhiên, cô ấy còn nhìn thấy thi thể đang thối rữa của mẹ mình.
Và tất cả những điều này là cái giá quá đắt mà nguyên chủ Nhan Lôi phải trả cho việc ở lại nhà họ Lục vì tình yêu.
Cuối cùng, nam chính Lục Gia Nhiên vô cùng lạnh lùng, nhìn cơ thể đầy sẹo của cô ấy, nhìn vẻ mặt suy sụp của cô ấy, nhìn khuôn mặt giống Bạch Tường Tường của cô ấy, trong lòng cảm thấy có chút thương hại.
Vậy nên anh ta vung tay hào sảng, chia cho con của cô ấy quyền thừa kế một nửa tài sản.
Mọi người xung quanh đều nói, cô ấy nên bằng lòng đi.
Dù sao thì Lục Gia Nhiên cũng không thể lấy cô ấy, đây là kết cục tốt đẹp nhất rồi…
Nhưng cô ấy ôm đứa bé, ngơ ngác nhìn nhà họ Lục, tự hỏi bản thân, đây có phải là cái kết mà mình muốn không?!
Cô ấy vẫn chưa có được tình yêu duy nhất của Lục Gia Nhiên
Cô ấy vẫn chưa được gả vào nhà họ Lục, vẫn chỉ là một “tình nhân giàu có” trong mắt người khác.
Cô ấy còn sẵn sàng nhún nhường mọi lúc mọi nơi, nhưng sau này Lục Gia Nhiên vẫn sẽ kết hôn với một người phụ nữ phù hợp với địa vị của mình.
Không, tôi không muốn sống như thế này!
Cô ấy không thể trốn sao?
Không, cô ấy không có công việc cố định, cũng như không có đủ tài chính để nuôi con.
Nếu cô ấy vội vàng rời khỏi Lục Gia Nhiên, nhà họ Lục hoàn toàn có thể yêu cầu tòa án trả lại đứa trẻ, cô ấy sẽ buộc phải chấp nhận cảnh hai mẹ con chia lìa.
Cho nên, thà rằng chịu thiệt thòi, nhưng được ở lại với con trai.
Cách đó không xa, ánh đèn nhà họ Lục còn chưa tắt, giống như những ngọn lửa chập chờn.
Đó là Lục Gia Nhiên đang chuẩn bị cho buổi dạ hội tiếp theo.
Tất nhiên, nhân vật chính của vũ hội chắc chắn không phải cô ấy, mà là một cô gái nào đó mà Lục Gia Nhiên thích.
Sau khi một câu chuyện đau lòng như vậy kết thúc, liệu tương lai của nguyên chủ Nhan Lôi và Lục Gia Nhiên sẽ đi về đâu?
Không ai biết.
Nguyên tác đã đưa câu chuyện của họ đến một kết thúc đột ngột.
Về sau vẫn còn mấy chục năm cuộc đời, ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai?
Giờ đây, trong giấc mơ, cô đã trở lại kết cục ở cửa nhà họ Lục.
Xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn xa xa còn sáng.
Trong sự tối tăm, cô có cảm giác như đứng ở đây, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào ánh đèn nhà họ Lục không phải nguyên chủ, mà là cô.
Tác giả đã miêu tả là “trai tài gái sắc ở lại qua đêm” và “khung cảnh ân ái xa hoa lộng lẫy”, thật thích hợp.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, một ngọn lửa đã bùng cháy, thiêu rụi mọi thứ trong nhà họ Lục.
Có những làn sóng nhiệt, có người đang kêu lên, có người đang hét lên.
Chiếc cốc đựng rượu và nho vỡ tan tành, những hạt ngọc trai trên vòng cổ vương vãi khắp sàn, ngọn lửa bốc ra tứ phía.
Nhan Lôi đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Không phải ánh đèn, nhà họ Lục đang chìm trong biển lửa!
***
Đột nhiên, Nhan Lôi tỉnh lại sau giấc mơ.
Cảm giác như sắp nghẹt thở, trong lồng ngực không còn chút không khí nào, cô lập tức ngồi bật dậy, thở hổn hển, như có bàn tay ai đó đang siết chặt lấy cổ họng cô.
Trần Bạc Vũ đang ngủ say cũng bị cô đánh thức, thấy cô mồ hôi nhễ nhại, anh càng lo lắng hơn: “Lôi Lôi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Cô cảm thấy lồng ngực có nóng râm ran như lửa đốt, vì vậy cô giơ tay ra, lấy cốc nước trên đầu giường, nhưng không với tới, Trần Bạc Vũ biết vậy liền cầm cốc nước đưa cho cô, dịu dàng nói: “Uống từ từ, không đủ thì anh rót thêm cho.”
Cô ngửa đầu uống vài ngụm nước, lại ngẩng đầu nhìn người chồng đẹp trai trước mặt.
Cũng may anh ấy không phải Lục Gia Nhiên, cuộc sống của cô hoàn toàn khác với nguyên chủ.
“Em vừa mơ thấy nhà họ Lục bị thiêu rụi…” Nhan Lôi lấy lại sự bình tĩnh, trong đoạn kết của nguyên tác, đèn sáng trong bữa tiệc khiêu vũ đột nhiên biến thành ngọn lửa, thật sự rất đáng sợ, tất cả mọi người nhà họ Lục đều bị thiêu chết…
Đương nhiên kết cục trong nguyên tác, nhà họ Lục không sao cả.
Lục Gia Nhiên đang tổ chức một buổi vũ hội, chỉ có ánh đèn nhà họ Lục trong mắt nguyên chủ giống như ngọn lửa quyến rũ.
Có phải cô đã suy nghĩ quá nhiều không?
Nhan Lôi vuốt lại tóc, mấy ngày nay có lẽ cô đã quá mệt mỏi rồi.
Giang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, Trần Bạc Vũ mở rộng hai tay cho cô thoải mái hơn: “Đừng sợ, gần đây em mệt quá nên mới gặp ác mộng.”
“Ừ.” Cô chớp mắt, an ủi bản thân: “Mọi việc nhà họ Lục không liên quan gì đến em.
Dù nhà họ Lục có bị cháy thật thì em cũng nghĩ là họ tự làm, đáng bị như vậy!”
“Đừng lo lắng, Lục Hoa Đào không thể trốn thoát đâu.” Trần Bạc Vũ hôn lên tóc cô, trịnh trọng nói: “Đội trưởng Lý đã dẫn người tới bao vây nhà họ Lục, bây giờ Lục Hoa Đào vẫn còn ngoan cố, nhất quyết không ra khỏi nhà.”
Nhan Lôi gật đầu, tin tốt là lần này, Lâm Học Nguy vội vàng chạy trốn, chưa kịp xử lí những dấu vết để lại.
Cục Giám định dấu vết đã lấy được tóc của anh ta trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, tiến hành giải trình ADN.
Đến lúc đó, sẽ so sánh gen của anh ta với gen của các cư dân ở tiểu khu Danh Hồ, từ đó, sự thật về thân thế trước đây của Lâm Học Nguy sẽ bại lộ.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Trần Bạc Vũ, sự quan tâm trong mắt chồng cô hiện rõ, mắt anh lại nhìn xuống lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau, từ khi trở về từ bệnh viện, tay của anh vẫn chưa hề buông ra.
Anh có bao nhiêu sợ hãi cô sẽ rời đi như thế nào?
Nhan Lôi cảm thấy xúc động trong lòng, cô chủ động hôn lên môi anh.
“Lôi Lôi?”
“Ừ, em muốn anh…”
“Anh cũng muốn em…”
Dưới sự chủ động của cô, Trần Bạc Vũ nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Lần này, họ nán lại nhiều hơn lần đi ngủ trước.
Tình cảm sâu đậm, mãnh liệt, niềm hạnh phúc, bồi hồi ập đến, giống như những giấc mộng đẹp chồng chất lên nhau.
Anh hôn hết từ trên xuống dưới, không thể dừng lại được, nở rộ vẻ đẹp mê hồn trong đêm…
Đây là chuyện đương nhiên, anh muốn trở mình, nhưng Nhan Lôi duỗi một ngón tay ra, đặt lên môi anh, tinh nghịch nhéo môi và da thịt anh: “Chồng à, tối nay em muốn ở bên trên.”
Anh cũng nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
***
Sau một thời gian dài âu yếm…
Sói xám họ Nhan đã ăn sạch anh Trần một cách vui vẻ.
Cô bé quàng khăn đỏ, cảm thấy khẩu vị của mình rất tuyệt!
Ở một số mặt đặc biệt, cảnh sát Trần rất bao dung với cô, bất kể cô làm gì.
Sau đó, sói xám họ Nhan còn muốn ngẫm nghĩ lại: “Chồng à, anh có cảm thấy người phụ nữ như em rất độc đoán không?”
“Sao lại thế được? Em rất đáng yêu.”
Cô bé quàng khăn đỏ họ Trần cũng cảm thấy hài lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, như đang làm hài lòng một con mèo lười biếng.
Sói xám họ Nhan cảm thấy anh rất dễ thương, khi làm việc anh là một con chó sói nghiêm túc.
Nhưng trước mặt cô, anh lại trở thành một chú cún con giơ tay đòi kẹo.
Vì vậy, cô đùa giỡn: “Hay là, ngày mai chúng ta tiếp tục như thế này?”
Trần Bạc Vũ không trả lời, anh lấy ra một sợi dây chuyền từ dưới tủ đầu giường, đeo nó cho cô.
Nhan Lôi chớp mắt, đây là sợi dây chuyền bạc tình yêu có khắc vài dòng chữ tiếng Anh và lời thề, cô mỉm cười: “Đây là quà cưới anh tặng em phải không?”
“Đây là vòng cổ định vị GPS phòng thất lạc nhập khẩu từ Anh.” Anh Trần nói một cách chắc nịch: “Lôi Lôi, nếu em bị lạc lần nữa, anh có thể sử dụng mã theo dõi để tìm em.”
Nhan Lôi cảm thấy cách bảo vệ này có chút quen thuộc: “Làm ơn đi, em là một cảnh sát thực thụ.
Sao có thể hoá thành nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết bị tổng tài bá đạo cài thiết bị định vị theo dõi chứ?”
Trần Bạc Vũ tiếp tục thuyết phục cô, chân thành nói: “Lôi Lôi, trải qua việc em và ba vợ mất tích, anh thật sự rất sợ Lâm Học Nguy và thuộc hạ của anh ta sẽ lại đến tìm ba con em.
Hơn nữa, trước mắt cảnh sát vẫn chưa biết thế lực bên phía Lâm Học Nguy rốt cuộc như thế nào, dù sao cũng phải chuẩn bị trước.”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói đùa: “Vậy thì, em cũng muốn mua cho anh một sợi dây chuyền định vị như thế này.
Nếu anh lo lắng cho em, thì em còn lo lắng anh sẽ bị người khác dẫn đi mất.”
Trần Bạc Vũ cười: ‘“Anh sẽ mang nó theo bên mình, trong điện thoại của anh có hệ thống định vị của cảnh sát.
Muốn biết tung tích của anh, rất dễ thôi, anh gửi mã theo dõi điện thoại của anh cho em là được.”
“Quyết định như vậy đi.” Nhan Lôi chủ động đeo sợi dây chuyền vào.
“Như vậy là anh yên tâm rồi chứ?”
Trần Bạc Vũ mỉm cười thoả mãn, chiếc vòng bạc tình yêu của cô phủ trên làn da trắng như tuyết, ánh mắt anh trở nên nóng rực, không kìm lòng được mà cúi người xuống.
Nhan Lôi giả vờ đẩy anh: “Đừng, đêm nay đã hai lần rồi… ưm… anh còn định làm thật đấy à…”
Lúc này, một hồi chuông đã cắt ngang hành động của người đàn ông.
Nhan Lôi cười, nhìn xem anh sẽ làm gì.
Thật bất ngờ, ánh mắt Trần Bạc Vũ trầm xuống, anh ôm ngang cô lên, ôm vào trong lồng ngực mình.
Nhan Lôi không thể không kêu lên: “Này!”
“Ngoan, đừng nhúc nhích, anh phải trả lời điện thoại.”
Nói xong, một tay anh nhận điện thoại, còn Nhan Lôi nằm ở trên người anh, như con bạch tuộc quấn quít lấy anh.
“Lão đại, nhà họ Lục xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Lâm hốt hoảng gọi: “Lục Hoa Đào và Lục Thần Chương đều chết rồi…”
Nhan Lôi ngẩn người, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Tuy nhiên, Trần Bạc Vũ đã cúp điện thoại và bật TV lên, tin tức cũng đang được phát trên bản tin:
[Theo báo cáo của phóng viên đài chúng tôi, Lục Hoa Đào, người đứng đầu nhà họ Lục và con trai cả của ông ta là Lục Thần Chương đã bị giết tại nhà, bước đầu cho rằng kẻ sát nhân là A Hoa, vệ sĩ của con trai thứ hai của ông ta, Lục Gia Nhiên.
Hiện tại, cảnh sát đang truy bắt nghi phạm…]
Đúng vậy, Lục Hoa Đào đã chết thật rồi.
Đó không phải nghe nhầm, mà là sự thật.
***
Thượng đế muốn thứ gì diệt vong, thì trước tiên phải làm cho nó trở nên điên cuồng.
Những lời này đặt vào Lục Hoa Đào thực sự không sai chút nào.
Vào cái đêm ba con nhà họ Lục bị giết, vệ sĩ A Hoa của Lục Gia Nhiên đã phóng hỏa đốt biệt thự nhà họ Lục và lái xe rời đi.
Trên đường đi, anh ta thả mười người tùy tùng đi, một mình chạy trốn đến núi Nam Sơn, thực ra là đi theo con đường trước kia của Tiêu Văn Đông.
Người dân địa phương còn đang nói đùa rằng: “Ở núi Nam Sơn của thành phố chúng ta có một loại ma lực khiến cho những kẻ phạm tội phải trốn đến.”
Đồng thời, trên mạng cũng có những suy đoán cho rằng cái chết của ba con nhà họ Lục là âm mưu của Lục Gia Nhiên, con trai thứ của nhà họ Lục.
Nguyên nhân là kẻ sát nhân đã giết chết ba con nhà họ Lục chính là vệ sĩ thân cận của Lục Gia Nhiên.
Có thể là do người con trai thứ muốn độc chiếm quyền thừa kế nên đã cùng giết chết anh trai và ba của mình.
Ngay từ đầu cảnh sát cũng đã có suy đoán này, dù sao tên A Hoa này và Lục Gia Nhiên cũng có mối quan hệ rất thân thiết, có thể là bị Lục Gia Nhiên xúi giục giết người.
Chỉ có Nhan Lôi là không tin: “Lục Gia Nhiên tồi tệ ở chỗ anh ta là một tên cặn bã, nhưng anh ta không phải súc sinh không biết phân biệt người thân.”
Quả nhiên, sau khi nhận được tin tức, Lục Gia Nhiên vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy thi thể biến dạng của anh trai và ba trong nhà xác.
Anh ta không thể chịu nổi cú sốc, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Nhà họ Lục đã bị giết, cô thư ký hay đi cùng anh ta không biết nên gọi ai vào bệnh viện thăm anh ta, vì vậy cô ta đã gọi cho cô: “Cô Nhan… hiện tại anh Lục đang rất tồi tệ, cô có thể đến gặp anh ấy không?”
Nhan Lôi đội mũ cảnh sát, nói một cách thờ ơ: “Tôi đang điều tra cái chết của ba và anh trai anh ta, tôi không có thời gian để nói chuyện với anh ta đâu.”
Nói xong cô cúp điện thoại.
Mọi người đều cho rằng, có lẽ cô từng yêu người đàn ông này.
Trong thực tế.
Yêu anh ta? Lục Gia Nhiên không xứng chút nào.
***
Ba ngày sau, Nhan Lôi mới đến bệnh viện gặp mặt Lục Gia Nhiên.
Trong ba ngày này, thị trường chứng khoán của tập đoàn họ Lục trở nên náo loạn, người trong ngành đều biết hai trụ cột của tập đoàn họ Lục không còn nữa, sự sa sút không thể vãn hồi.
Nhan Lôi đến bệnh viện vào lúc này, tất nhiên, cô không ở đây để an ủi Lục Gia Nhiên, cô chỉ ở đây với tư cách là một cảnh sát để nói cho Lục Gia Nhiên biết sự thật về cái chết của anh trai và ba anh ta.
Lúc đó, Lục Gia Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, mặt đầy dầu, da tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Từ khi cô quen biết anh ta đến nay, đây là lần đầu