Vụ án cứ như vậy mà rơi vào thế bí.
Khó khăn lắm Nhan Lôi mới tra ra được ba cô gái đã từng học ở trường Trung học Danh Hồ, kết quả hai người thì có bằng chứng ngoại phạm, một người thì là người nhà của nạn nhân. Xét từ thời gian gây án và động cơ gây án, cả ba người họ đều được loại khỏi danh sách tình nghi.
Không lẽ ngay từ đầu suy nghĩ của cô đã sai rồi?
Địa điểm mà nữ quỷ nước đó lựa chọn để lên bờ không phải là ở trong sân golf?
Nhan Lôi rất ít khi rơi vào thời khắc bối rối như vậy.
Cô cảm thấy dường như mình đang đi vào vườn hoa trong con đường mòn phân nhánh dưới ngòi bút của Jorge Luis Borges.
Không gian và thời gian mà kẻ địch sử dụng tạo nên một mê cung khổng lồ, khiến người đi vào bất tri bất giác mà lạc mất phương hướng.
Về đến nhà, cô nói tất cả mọi manh mối hôm nay cho ba nghe.
Chỉ có lão đồng chí cảnh sát hình sự Nhan Quốc Hoa đã trải qua ngàn trận chiến mới có thể bắt được manh mối mấu chốt trong sương mù.
Nhan Quốc Hoa chỉ hỏi con gái một vấn đề: “Ba cô gái Giang Nguyệt Sơ, Thạch Man Linh và Chu Hoằng Nghiên này đều là học sinh của trường Trung học Danh Hồ. Con cảm thấy ai là người có điều kiện phù hợp với kẻ tình nghi quỷ nước nhất?”
“Thạch Man Linh.” Không hề nghi ngờ, là cô ta.
Huấn luyện viên đạt quán quân thi lặn, tuổi tác phù hợp, người địa phương, học sinh của Trung học Danh Hồ. Bốn điều kiện này gộp lại với nhau rất khó để người ta không nghi ngờ. Nhất là thủy tính siêu lợi hại của cô ta, năm đó toàn bộ học sinh của trường Trung học Danh Hồ không có ai hơn được cô ta.
Nhan Quốc Hoa khẽ gật đầu, tiếp tục chỉ điểm cho cô: “Nhưng trùng hợp là ngay tại đêm mà Bành Mậu Khánh bị giết, Thạch Man Linh gặp phải cướp. Thời gian đúng vào lúc quá trình người bị hại rơi xuống nước xảy ra, có một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, con thấy thế nào?”
Nhan Lôi cũng cảm thấy việc này có điều kì lạ: “Rất trùng hợp, hiện tại cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra học sinh trong trường Trung học Danh Hồ, muốn tìm người có điều kiện là huấn luyện viên bơi lội từ trong đó. Bởi vậy, chắc chắn Thạch Man Linh sẽ bị cảnh sát nghi ngờ, cộng thêm địa điểm làm việc của cô ta cách hiện trường phát hiện vụ án không xa. Nếu như con là cảnh sát, con sẽ là người đầu tiên nghi ngờ cô ta là quỷ nước.”
“Đúng, nếu như không có vụ cướp này thì Thạch Man Linh chính là người bị nghi ngờ đầu tiên của vụ án. Cô ta có tất cả mọi điều kiện gây án, đồng thời mỗi ngày cô ta đều phải đi ngang qua bờ sông, có thể nắm chắc chuẩn xác thời gian dao động thủy triều của Trường Giang. Cô ta biết rằng các con đường xung quanh địa điểm xảy ra vụ án có hệ thống camera giám sát dày đặc, nên đã lựa chọn thông minh là dùng đường thủy chạy trốn.”
Đây là phán đoán của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa.
Thời gian vụ cướp xảy ra thực sự quá trùng hợp, khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Nhan Lôi chống cằm, nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng hiện thực thì lại là: “Vụ cướp khiến Thạch Man Linh rửa sạch mọi hiềm nghi, cho dù chúng ta nghi ngờ cô ta như thế nào thì cô ta cũng không thể là quỷ nước.”
Nhan Quốc Hoa thản nhiên nói: “Chưa chắc.”
Nhan Lôi kinh ngạc: “Không lẽ Thạch Man Linh này biết dùng thuật phân thân sao?”
Nhan Quốc Hoa gõ lên cái đầu nhỏ của cô: “Con gái, con phải nhớ kĩ một câu, nếu hung thủ muốn che giấu câu nói dối thứ nhất thì chắc chắn phải nói thêm câu nói dối thứ hai. Thường thì nói càng nhiều sẽ lộ ra càng nhiều sai sót.” Dừng lại một chút, ông cũng không thừa nước đục thả câu: “Ba cảm thấy vụ cướp này thực sự rất giống một lời nói dối.”
Vụ cướp vừa vặn xảy ra vào hai tiếng khi án mạng xảy ra, không hề sai lệch. Đây còn chưa giống với một lời nói dối để che giấu một lời nói dối khác sao? Kẻ tình nghi làm càng nhiều thì sơ hở bị lộ ra sẽ càng nhiều, cái này gọi là giấu đầu hở đuôi.
“Ba, ngày mai con sẽ đến cục cảnh sát điều tra riêng về chuyện này.” Nhan Lôi hiểu rằng điều ba cô nghi ngờ là đúng đắn.
Có những lúc, sự việc quá trùng hợp thì chắc chắn là có một sự sắp xếp cẩn thận nào đó.
***
Ngày hôm sau, Nhan Lôi đến cục công an.
Cô chào Trần Bạc Vũ xong liền nhìn thấy video từ camera giám sát về đêm mà Thạch Man Linh bị cướp giật.
Vụ cướp xảy ra ngay tại công viên trước cửa nhà Thạch Man Linh, lúc đó là bảy giờ tối, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ. Vì tuyến đường của công viên này đã xuống cấp nên đèn đường lập lòe lúc sáng lúc tối, vậy nên hình ảnh trong camera cũng là đen trắng luân phiên.
Đến bảy giờ mười phút, Thạch Man Linh xuất hiện lần đầu trong camera giám sát. Cô ta đeo một cái balo lệch vai, buộc kiểu tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo bông, nhìn qua không có gì khác thường.
Nhan Lôi phân biệt một cách tỉ mỉ, chiều cao, dáng người, gương mặt đều chính xác. Xác nhận người này đúng là Thạch Man Linh.
Khi Thạch Man Linh đi ngang qua bồn hoa, đèn đường xuống cấp bỗng nhiên “phụt” rồi vụt tắt, trong camera xuất hiện một hình ảnh màu đen ngắn ngủi. Cho đến hai phút sau, đèn đường sáng lên một lần nữa, camera mới xuất hiện hình ảnh.
Ngay trong hai phút này, Thạch Man Linh đã bị kẻ cướp giật túi. Theo lời của cô ta, kẻ cướp đã trốn ở phía sau bồn hoa để tập kích cô ta, hơn nữa cướp được balo xong liền bỏ chạy.
Chỉ thấy bên trong camera giám sát, balo của cô ta biến mất, tóc tai rối bời ngồi thụp trên mặt đất. Hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh, ngay cả giày cũng bị mất một chiếc, thực sự rất phù hợp với lời kể của cô ta.
Qua vài giây nữa, cuối cùng Thạch Man Linh cũng phản ứng lại, cô ta vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra báo cảnh sát. Chỉ trong chốc lát sau, cảnh sát đã đi đến công viên, đón Thạch Man Linh đang thất hồn lạc phách đi, đây chính là toàn bộ quá trình vụ cướp đêm đó.
Mặc dù không quay được dáng vẻ của kẻ cướp nhưng có thể khẳng định là Thạch Man Linh thực sự đã bị cướp, cô ta gọi điện báo cảnh sát ngay tại chỗ, đi theo cảnh sát đến cục cảnh sát để ghi chép sự việc. Xét về mặt thời gian, Thạch Man Linh tuyệt đối không có khả năng bỗng nhiên chạy qua vài cây số đến con đê bên ngoài để giết một người.
Chẳng lẽ quỷ nước thực sự không phải là Thạch Man Linh? Nhan Lôi không nhìn ra vấn đề gì liền nói với Trần Bạc Vũ một câu rồi copy lại đoạn video này lặng lẽ gửi cho ba.
Chỉ chốc lát sau, trong tai nghe truyền đến giọng nói của ba: “Lôi Lôi, ba biết dáng vẻ của tên cướp như thế nào rồi, con nghe lời của ba rồi nói.”
Được.
Ba thật lợi hại.
Lão cảnh sát hình sự đúng là uy phong lẫm liệt.
Nhan Lôi vội vàng dựa theo lời của ba mà nói: “2 phút 12 giây trong video, làm ơn dừng lại một chút.”
Trần Bạc Vũ ra hiệu cho Tiểu Lâm dừng lại ở giây này, hỏi: “Nhan Lôi, cô nhìn ra vấn đề gì rồi sao?”
“Các anh có phát hiện ra đây là giây thứ hai sau khi đèn đường tắt không?” Nhan Lôi dựa theo chỉ thị của ba, chỉ vào một vị trí trên màn hình: “Ở đây có một điểm sáng nhỏ, ở ngay bên cạnh Thạch Man Linh.” Dừng một chút, cô hỏi ngược lại: “Vì lúc ấy đèn đường chập mạch mà tất cả mọi thứ đều rơi vào bóng tối, điểm sáng này là cái gì? Nó đến từ đâu?”
Mọi người nhìn theo ngón tay của cô, quả nhiên, trong một giây này màn hình xuất hiện một điểm sáng nhỏ, vị trí ở ngay bên cạnh Thạch Man Linh.
“Có lẽ quần áo hoặc túi của Thạch Man Linh phản ánh sáng.” Cảnh sát Lâm phỏng đoán.
Nhan Lôi lắc đầu, cô bảo cảnh sát Lâm tua video lại năm giây, vẽ vị trí lúc đó của Thạch Man Linh ra, lại so sánh với vị trí mà điểm sáng xuất hiện sau khi đèn đường vụt tắt. Cô giải thích: “Độ cao mà điểm sáng này xuất hiện còn cao hơn chiều cao của Thạch Man Linh. Nhưng cũng không cao hơn nhiều lắm, chỉ hơn khoảng 10cm.”
Tiểu Lâm không hiểu: “Không lẽ trên đầu Thạch Man Linh có đồ vật gì đang phát sáng?”
“Không phải, không phải là Thạch Man Linh đang phát sáng. Mà là thứ gì đó trên người kẻ cướp lao ra cướp đồ đang phản quang, phản xạ lại ánh đèn xe từ xe cộ đi qua công viên.”
Đây chính là phán đoán của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa.
Khi vụ án xảy ra, trong một camera giám sát ở bên ngoài công viên ghi lại hình ảnh dòng xe cộ như nước chảy đang lưu thông, rất có thể là đèn xe của chiếc xe nào đó chiếu vào trong công viên, bị kẻ tình nghi phản xạ lại ánh sáng này. Kết quả lưu lại trên màn hình một điểm sáng.
Vì xe đi rất nhanh nên khi đèn xe vừa đi khỏi, điểm sáng này cũng biến mất. Điều này cũng phù hợp với đặc điểm của nguồn sáng không cố định.
Nhan Lôi lại bảo cảnh sát Lâm tua video ngược lại hai phút: “Mọi người nhìn kỹ nhé, khi Thạch
Man Linh bị tấn công đã phản kháng lại tên cướp. Cho nên, giày của cô ta bị văng ra tận bên trái của bồn hoa, vị trí mà điểm sáng này xuất hiện cũng là bên trái, điều này cũng chứng minh rằng lúc đó nghi phạm đã lao ra từ bên trái.”
Trần Bạc Vũ khẽ gật đầu, Nhan Lôi giải thích rất có lý, nhưng mà: “Điểm sáng này rốt cuộc là cái gì?”
“Nghi phạm là người đầu trọc.” Đây chính là suy luận của ba cô.
Thạch Man Linh cao khoảng 1m68, vị trí mà phản quang xuất hiện cao hơn cô ta 10cm, suy ra là 1m78. Đây không phải là chiều cao của một người đàn ông bình thường sao?
“…”
Đầu trọc phản quang, để lại dấu vết trong camera giám sát.
Những cảnh sát khác trong tổ chuyên án đều ngây người, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nghe đến kiểu tư duy phá án này.
“Không thể nào.” Cảnh sát Lâm vẫn chưa tin: “Cũng có thể là camera giám sát này có vấn đề nên xuất hiện một điểm sáng nhỏ.”
Nhan Lôi tiếp tục thuật lại lời của ba: “Tôi cũng không dám khẳng định trăm phần trăm suy luận này là đúng, có lẽ khoảng tám mươi phần trăm. Tóm lại, cảnh sát các anh cần điều tra thật kĩ những người đầu trọc đã xuất hiện gần đó vào đêm xảy ra vụ án. Đầu càng trọng thì lại càng đáng nghi ngờ.”
Trần Bạc Vũ lựa chọn tin tưởng cô, vậy nên nói với mọi người: “Điều tra tất cả camera giám sát gần công viên đêm đó, tìm ra người đàn ông có đủ hai đặc điểm. Chiều cao khoảng 1m78, để đầu trọc.”
Dù sao điều tra camera giám sát thêm một chút cũng chẳng mất gì, hơn nữa anh tin rằng phán đoán của Nhan Lôi là đúng. Đây là một sự tin tưởng đặc biệt mà anh dành cho Nhan Lôi.
***
Rất nhanh, tổ chuyên án đã thực sự tìm được manh mối trong camera giám sát.
Nửa tiếng sau khi vụ cướp xảy ra, có một người đàn ông đầu trọc đi ra từ trong một nhà tắm gần đó.
Người kia để đầu trọc sáng loáng, đi đến đoạn đường nào có camera giám sát cũng đều phản quang, trông giống như một bóng đèn di động lớn.
Cái bóng đèn di động này vô cùng chói lóa, giúp cảnh sát giảm đi không ít phiền phức khi điều tra camera. Vừa mở video ra, người chói sáng nhất trong toàn bộ khung cảnh chính là anh ta, không thể sai được.
Hơn nữa, sau bảy giờ tối hôm đó bóng đèn di động hình người cũng biến mất khỏi tầm nhìn của camera giám sát. Vậy nên có thể lúc này anh ta đã đi vào trong công viên gây án, thời gian và địa điểm đều ăn khớp.
“Móa, cô Nhan, cô thật sự là thần thánh.” Cảnh sát Lâm tâm phục khẩu phục.
Một chút ánh sáng nhỏ xíu như vậy mà cô cũng có thể nắm bắt được, đồng thời dựa vào đó để phân tích một cách chuẩn xác về chiều cao và kiểu tóc của tội phạm. Năng lực trinh thám này quả là Sherlock Holmes tái thế.
Nhan Lôi mỉm cười, đây đều là công lao của ba cô, cô chỉ cảm thấy kiêu ngạo thay ông ấy: “Được rồi, nếu đã biết đặc điểm vẻ ngoài của nghi phạm thì mong chóng tìm ra anh ta, hỏi xem rốt cuộc tại sao anh ta lại đi cướp?”
Trần Bạc Vũ lập tức hạ lệnh bắt giữ, vì tên cướp từ nhà tắm đi ra nên cảnh sát cũng đến điều tra nhà tắm kia đầu tiên.
Nửa giờ sau, tên đầu trọc kia đã sa lưới, hóa ra anh ta chính là tay chân được ông chủ nhà tắm này nuôi dưỡng.
Đêm đó, Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ cùng nhau thẩm vấn bóng đèn lớn hình người này.
Vẻ mặt bóng đèn lớn ủ rũ: “Rốt cuộc cảnh sát các anh đã tìm được tôi như thế nào?”
Nhan Lôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nói chứ, cái đầu trọc của người này cũng thật bóng loáng, lại còn có hình dạng tròn vo, trông giống như một quả trứng kho lớn. Khó trách lại hiện lên trong camera một cách rõ ràng như vậy.
Trần Bạc Vũ ho một tiếng: “Thành thật khai báo, tại sao lại đi cướp?”
Tên cướp bóng đèn lớn này thực ra là một người nhát gan, anh ta ấp a ấp úng đáp: “Tôi… tôi không thể nói.”
Trần Bạc Vũ thản nhiên đáp: “Anh có biết nước ta áp dụng hình phạt thế nào với người đi cướp không? Chỉ cần đi cướp một lần, hình phạt cơ bản là đi tù có thời hạn từ bốn năm trở lên. Cướp được tài sản có giá trị vượt quá 2000 tệ, hình phạt cơ bản sẽ tăng thêm sáu tháng. Chúng tôi đã hạch toán tài sản mà anh cướp được, tổng giá trị đã vượt quá 10000 tệ.”
“Có, có ý gì vậy?”
Bóng đèn lớn chưa từng tính đến số tiền này.
Nhan Lôi cố ý khoa trương: “Ý là anh phải ngồi tù, ít nhất là mười năm trở lên. Hơn nữa anh còn làm cô Thạch bị thương, tội tăng thêm một bậc, vậy thì phán tù chung thân đi.” (Hoàn toàn là nói bậy đó.)
Lần này mồ hôi của bóng đèn lớn rơi như mưa, ai mà tình nguyện ngồi tù cả đời chứ? Rất nhanh anh ta đã chịu không nổi, chủ động khai báo: “Tôi không cướp bóc, là tự bản thân cái cô Thạch kia tìm đến tôi bảo tôi giúp cô ta diễn một vở kịch.”
Lời vừa dứt, Nhan Lôi cũng hít sâu một hơi.
Quả nhiên giống như ba cô đã dự liệu, Thạch Man Linh chính là quỷ nước giấu đầu hở đuôi kia.
Trần Bạc Vũ tiếp tục hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào?”
“Trước đây tôi đã từng làm bảo vệ của sân golf Kích Lưu. Cô Thạch làm huấn luyện viên bơi lội ở đó, qua qua lai lại liền quen biết.” Bóng đèn lớn chán nản nói: “Cô ta nói gần đây muốn đến Nhật Bản chơi nhưng bể bơi không phê chuẩn cho cô ta nghỉ phép. Cho nên cô ta muốn giả vờ làm một vụ cướp bóc, giả vờ như bị dọa đến kinh sợ rồi xin công ti cho nghỉ phép nửa tháng. Tôi thấy cô ta ra tay khá là hào phóng nên đã đồng ý.”
Nói cách khác, vụ án cướp bóc đêm hôm đó hoàn toàn là một màn kịch do Thạch Man Linh tự biên tự diễn.
Thẩm vấn xong, Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ cùng nhau quay về tổ chuyên án. Lần này hai người họ đã có thể khẳng định Thạch Man Linh chắc chắn có liên quan đến vụ án quỷ nước.
Cho nên Thạch Man Linh mới cố ý giả tạo bằng chứng mình không có mặt tại hiện trường vào đêm quỷ nước giết người kia, để cảnh sát làm chứng cho mình, quan trọng nhất là rửa sạch nghi ngờ việc cô ta là một trong mười hai con giáp.
Thường thì một người càng che giấu điều gì đó thì càng chứng tỏ cô ta đã làm việc đó.
Bởi vì chột dạ nên mới nóng lòng thoát thân, nóng lòng chứng minh mình “vô tội”.
Trần Bạc Vũ bình tĩnh đáp: “Có lẽ Thạch Man Linh là một trong mười hai con giáp nên cô ta mới tốn nhiều công sức để tạo ra một chứng cứ ngoại phạm, khiến cảnh sát loại bỏ cô ta ra khỏi những người bị tình nghi.”
Nhan Lôi đồng ý phán đoán của anh: “Nhưng cho dù nói thế nào, quỷ nước giết người đêm hôm đó thực sự không phải là cô ta.”
Trần Bạc Vũ nhìn cô một cái, trịnh trọng nói: “Nhan Lôi, cô nói xem liệu có khả năng là quỷ nước thực sự có hai người không.”
“Hai người?” Nhan Lôi giật mình, đây hoàn toàn là một lối suy nghĩ phá án hoàn toàn mới.
Trần Bạc Vũ xoay người nhìn chằm chằm lên bức tường của văn phòng tổ chuyên án, trên đó dán chi chít các loại giấy nhớ và ảnh chụp, đều là những manh mối liên quan đến quỷ nước. Một nửa trong đó là nghiên cứu liên quan đến cái chết của Bành Mậu Khánh, một nửa là nghiên cứu liên quan đến cái chết của Trần Chính Thao.
Cho đến giờ phút này, vì thủ pháp gây án như nhau nên cảnh sát đều cho rằng hai vụ án giết người này là do một người gây nên.
Nhưng hiện giờ, anh có một suy nghĩ hoàn toàn mới: “Quỷ nước bao gồm hai người, một người gi.ết ch.ết Trần Chính Thao, một người gi.ết ch.ết Bành Mậu Khánh. Thạch Man Linh chính là một trong hai người đó.”