Lại là một buổi tối yên tĩnh.
Đêm đã khuya, cô ta lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy mùa hè năm lớp mười ấy.
Nhà họ Bạch có một truyền thống, khi con cái đi học, vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm, đều sẽ đến một nơi đi du lịch.
Mùa hè năm đó vô cùng oi bức, cô ta mới vừa lên cấp ba, cùng người chị Bạch Tường Tường đến nơi du lịch đầu tiên có tên là Manila.
Manila là thủ đô của Philippines, ở chỗ này dù là phố lớn hay ngõ nhỏ đều ngập trong màu sắc ấm áp của những ngọn đèn.
Cô ta thích khu chợ đêm và party ở nơi này, chung quanh đều là đám người hối hả, dường như trong nước biển đều đang nhộn nhạo tình cảm mãnh liệt với vùng nhiệt đới.
Chị cô ta nắm tay cô ta, đi qua pho tượng Thánh Mẫu, bồn nước có điêu khắc tượng hình Mỹ Nhân Ngư, còn có cả bờ cát với những cơn mưa phùn rả rích.
Kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu đã tốt đẹp như vậy, trên bầu trời nổ tung những chùm pháo hoa, tất cả đều tựa như ảo mộng.
Nhưng khi tới Manila vào ngày thứ ba, cô ta không cẩn thận bị xe đụng phải, chị cô ta vội vàng đưa cô ta đến bệnh viện, may mắn thay, miệng vết thương không sâu lắm, nhưng bệnh viện ở Manila lại quá gài tiền, bọn họ nhận một khách hàng ngoại quốc, rồi kiểm tra toàn bộ những thứ cần làm và cả những thứ không cần làm.
Cuối cùng chị cô ta phải thanh toán một số tiền lớn, lấy được một đống đơn xét nghiệm, sau đó từ trong đó lấy ra một tờ giấy xét nghiệm máu thông thường, trong nháy mắt sắc mặt của chị cô ta trở nên tái nhợt.
“Có phải có nhầm lẫn gì không? Đây không phải là nhóm máu của em tôi!”
Chị cô ta xông vào phòng xét nghiệm của bệnh viện, yêu cầu kiểm tra xét nghiệm máu thông thường một lần nữa.
“Không có nhầm lẫn! Khuya hôm nay chỉ làm kiểm tra cho một mình em gái của cô thôi!” Y tá thô lỗ kia không chút khách khí đáp, hơn nữa còn cho rằng vị du khách Trung Quốc này đang kiếm cớ.
Chị cô ta mờ mịt quay về, suy sụp ngồi trên ghế, cô ta chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của chị mình, tựa như đã nhìn thấy quỷ, bả vai run rẩy cho thấy trong lòng chị ấy đang dâng trào một trận sóng to gió lớn.
Sau này cô ta mới biết, chị cô ta đang do dự rốt cuộc có nên nói ra sự thật cho cô nghe hay không.
Ngày hôm sau, chị cô ta vẫn nói cho cô biết: “Vi Vi, em hãy nghe chị nói… Nhóm máu của mẹ là B, nhóm máu của ba là O.
Nhóm máu của chị là O, nhóm máu của em là… AB.”
Đó là một quy tắc đơn giản đến cả một đứa nhóc cũng sẽ biết.
Nhóm máu của ba mẹ là BO, thì con cái của họ sẽ có nhóm máu O hoặc nhóm máu B.
Không có khả năng là nhóm A, AB.
Không thể nào!
Cô ta gào thét lên không thể nào!
Chị cô ta an ủi cô ta nói có thể là do bệnh viện nhầm lẫn, sau đó dẫn cô ta đổi sang một bệnh viện khác kiểm tra nhóm máu.
Vẫn là AB! Vẫn là AB! Thế nhưng nhóm máu của chị cô ta không sai, chị cô ta là con gái ruột của nhà họ Bạch, còn cô ta thì không phải!
Vì vậy, chuyến bay lần đó đã trở thành ác mộng.
Chuyến du lịch đến Manila kia, đã trở thành điểm khởi đầu của ác mộng.
Máy bay hạ cánh, trước kia về nhà, cô ta quỳ gối trước mặt chị mình, cầu xin chị đừng nói ra sự thật này.
“Chị, em là em gái của chị mà!”
“Chị không nhớ sao? Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng nhau đi du lịch…”
“Chị, chẳng lẽ chị muốn đuổi em ra khỏi nhà sao?”
Vẻ mặt của chị cô ta tái nhợt, chị ấy do dự một hồi lâu, cuối cùng đồng ý với cô ta: “Được, chị sẽ không nói với ba mẹ.”
Cô ta nở nụ cười, cười xong rồi lại khóc.
Lúc đó, cô ta cứ nghĩ chị mình đã buông tha cho mình.
Nhưng sau này, cô ta mới biết được chị cô ta đã bắt đầu thu nhập những chứng cứ về chuyện cô ta không phải là em ruột.
Trong lúc cô ta học lớp 10 đang ở nội trú trong trường, chị cô ta nhiều lần chạy tới bệnh viện số ba thành phố, làm rõ mọi chuyện.
Thì ra, cô hai thật sự của nhà họ Bạc có tên là Nhan Lôi.
Cô ta và Nhan Lôi đều bị sinh non, đều nằm viện trong bệnh viện số ba thành phố.
Hơn nữa những đứa bé sinh non đều có các điểm giống nhau như toàn thân có nhiều nếp nhăn, làn da đỏ tím, trên đầu không có tóc.
Sau khi hai người được sinh ra không lâu, bệnh viện số ba thành phố nổi lên một trận hỏa hoạn.
Chắc hẳn trong cơn hỏa hoạn lớn đó, cô ta và Nhan Lôi bị y tá ôm sai, lần sai này chính là sai cả một đời.
Đến kỳ nghỉ đông của năm đó, chị cô ta nói: “Chúng ta không đi du lịch nước ngoài nữa, chúng ta đi chơi ở nông thôn đi!”
Cô ta nghe theo sự sắp xếp của chị mình, đi theo chị ngồi trên chiếc xe buýt cũ nát tới vùng nông thôn.
Cô ta không biết nơi chị mình đưa mình tới lại là một nơi cái gì mà khắp nơi đều là đồng ruộng và những con đường nhỏ đầy lầy lội, không có club đêm, không có party, càng không có những vũ hội hoa lệ.
Chỉ có những chùm cỏ dại và những thôn làng hoang dã mênh mông vô bờ.
Mấy căn nhà lung lay sắp đổ này có gì đáng xem chứ?
Đám nông dân ăn mặc không có chút thời trang nào như này thì có gì đáng xem chứ?
Cô ta thật sự không hiểu, chị cô ta đưa cô ta tới chỗ này để làm gì chứ? Địa điểm ban đầu cô ta muốn đi là đảo Sicili cơ.
Mãi cho tới khi chị đưa cô ta tới một cái thôn nhỏ, nơi này vô cùng nhơ nhuốc thối nát, đồ vật ở đây đều dơ bẩn như vậy, trên mặt những người ở đây đều mơ hồ nhuộm một tầng đất vàng.
Trong mắt cô ta, nơi này quả thật không phải là nơi dành cho người ở.
Chị cô ta lại chỉ vào một gia đình trong số đó, nói: “Vi Vi, ba mẹ của em ở chỗ này…”
Trong nháy mắt cô ta kinh ngạc đến nỗi ngây người đứng ngay tại chỗ, quên mất là thời gian đang dần trôi.
Cô ta nhìn thấy hai người nông dân khiêng cuốc đi ra, sau lưng còn có một thiếu nữ trẻ tuổi thắt tóc đuôi ngựa đi theo.
Vừa nhìn đã thấy cô bé kia có gương mặt rất giống với chị mình.
Thứ xinh đẹp nhất của chị cô ta là đôi mắt, cô bé kia cũng có một cặp mắt to vô cùng xinh đẹp.
Chị cô ta nhìn chằm chằm vào cô bé rất giống chị ấy kia, trong giọng nói mang theo sự thương xót: “Em xem, em ấy mới thật sự là em gái của chị.
Em ấy tên là Nhan Lôi, điều kiện gia đình của em ấy rất không tốt.
Em ấy cũng sinh non giống em, hai em đều từng nằm trong bệnh viện số ba thành phố trong một thời gian ngắn.
Chị đến bệnh viện điều tra bản ghi chép ngày nhập viện, thì ra trong lúc các em nằm viện, phòng dành cho trẻ sơ sinh đã xảy ra hỏa hoạn, có thể là do khi y tá trưởng cứu mấy đứa trẻ, đã không cẩn thận ôm sai hai đứa rồi…”
Không không không!
Đó không phải là ba mẹ của mình!
Cô bé kia không phải em gái ruột của chị mình!
Đây nhất định là do chị đang trả thù mình! Trả thù cô ta vì cô ta đoạt mất Lục Gia Nhiên đúng không? Bởi vì hai chị em cô ta đều thích anh Lục, có đúng hay không?
Cô ta không nghe nổi nữa, cô ta lại quỳ gối trước mặt chị, cất từng tiếng cầu xin:
“Chị ơi, em không giành anh Lục với chị nữa!”
“Chị ơi, sang năm em sẽ đi du học ở nước ngoài, chị buông tha cho em có được không?!”
Chị cô ta đứng đó nhìn cô ta từ trên cao xuống, nhìn thật lâu, cuối cùng mới đỡ cô ta dậy, nói: “Chị đồng ý với em, chị sẽ không nói với ba mẹ.
Nhưng em phải nhớ kỹ chuyện xảy ra trong hôm nay, chờ sau này khi em lớn lên, phải đối xử tử tế với ba mẹ thật sự của mình cho thật tốt.
Dù không thừa nhận bọn họ, nhưng vẫn phải giúp đỡ bọn họ.
Biết chưa?”
“Vâng ạ!”
Cô ta trả lời chị mình.
Nhưng từ ngày đó trở đi, tình cảm chị em đã đi vào hồi kết.
Cô ta cảm thấy người chị cao quý của cô đã trở thành một con ma quỷ, một ác ma giờ giờ phút phút đều muốn nhét cô ta vào nơi hoang dã kia.
Một cái quỳ gối oán niệm quá sâu, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Tình cảm chị em, thì ra cuối cùng cũng chỉ là một lời nói suông đầy nực cười mà thôi.
Thì ra nỗi hận của cô ta với chị mình đã bắt đầu từ mảnh ruộng đó, giống như cỏ dại điên cuồng, như dây leo mạnh mẽ trườn về phía trước, chiếm giữ cả thanh xuân của cô.
Từ đó về sau, cô ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân đi trên bờ ruộng đó, mặc bộ quần áo rách rưới, cột kiểu tóc đuôi ngựa, cô ta khóc nói mình là Bạch Vi Vi.
Cô ta mới là cô hai nhà họ Bạch! Nhưng chị cô ta đứng ở phía cuối thửa ruộng chê cười cô ta.
Nhìn đi, cô không phải là em gái ruột của tôi, cô không phải là cô hai của nhà họ Bạch, cô chỉ là con gái của nông dân!
Mỗi khi nửa đêm đều mơ đến tỉnh lại, trong người đều bất an thấp thỏm, nỗi hận này lại càng thêm sâu một chút.
Chị cô ta trở thành ác mộng lớn nhất của cô ta, thành oán niệm lớn nhất của cô ta, chỉ khi khiến cho chị mình biến mất, cô ta mới có thể làm dịu lại nỗi oán giận trong lòng này…
Vậy nên, cô ta bắt đầu mưu tính làm thế nào để khiến cho chị mình biến mất.
Lục Gia Nhiên không yêu cô ta, nhưng thằng nhóc nhà Đinh gia kia rất yêu cô ta, bắt đầu từ lúc tiểu học, hằng năm Đinh Doãn Hào đều nói muốn cưới cô ta.
Cô ta không còn cách nào phải xin sự giúp đỡ từ anh ta, đành phải tìm tới Đinh Doãn Hào, cô ta nói: “Tôi sẽ đồng ý giúp anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh giúp tôi một chuyện.”
Đinh Doãn Hào đối với chuyện này cũng xem như tỏ ra quân tử: “Vi Vi, em không cần hứa hẹn gì với anh cả.
Dù em có nhờ anh làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, anh đều sẽ giúp em không điều kiện.”
“Cầu xin anh, giúp tôi làm cho chị tôi biến mất đi!”
Cô ta khóc ngả đầu vào trong lòng Đinh Doãn Hào, kể ra những áp lực cùng phẫn nộ nửa năm qua của mình.
Cô ta nói đều do chị mình không tốt, là do chị mình ép cô ta vào đường cùng! Cuối cùng, Đinh Doãn Hào kiên định nói bên tai cô ta: “Được, anh giúp em!”
Sau đó…
Sau đó Đinh Doãn Hào thật sự làm được.
Chị cô ta thật sự biến mất không tìm thấy được, cuối cùng không còn ai biết bí mật của cô ta nữa…
Nhưng… Nhưng tại sao lại để cho cô ta phát hiện ra nhật ký của chị cô viết chứ?
Bên trong cuốn nhật ký của chị cô ta lại còn viết, thật ra chị ấy đã gặp mặt người của nhà họ Nhan, gặp cái người gọi là mẹ ruột của cô ta.
Chị ấy kể lại tất cả mọi chuyện cho người phụ nữ nông dân kia, hơn nữa còn cho người đó một khoản tiền, để bà ấy chăm sóc thật tốt cho em gái của mình, không cần nói ra bí mật này.
Thì ra… là như thế.
Chị cô ta cũng không có ý định vạch trần bí mật của cô ta.
Trong khoảnh khắc đọc được cuốn nhật ký kia, cô ta mới có chút hối hận.
Thì ra từ đầu đến cuối, chị cô ta không muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Bạch, cũng không có ý định vạch trần thân phận của cô ta.
Nhưng oán hận trong lòng cô ta quá sâu, đã hiểu lầm lòng tốt của chị mình, đợi cho đến khi biết được chị ấy không có ý làm như vậy, thì tất cả đều đã quá muộn…
Chị cô ta đi rồi, Lục Gia Nhiên vẫn yêu chị ấy như cũ.
Chị ấy vẫn là cô cả nhà họ Bạch hoàn hảo không có chút khuyết điểm trong suy nghĩ của mọi người như trước, cô ta không thể thay thế được vị trí của chị ấy.
Sau cùng, cô ta vẫn thực hiện lời hứa với chị, đi du học nước ngoài, để cho thời gian làm mờ đi