Bắp thịt thối rữa.
Tổn thương phần mềm.
Da lở loét.
Tổn thương do giá rét sâu độ hai.
Mô sâu phù nề…
“Lôi Lôi, anh không sao.
Bác sĩ nói tay của anh có thể khôi phục như ban đầu, em đừng buồn.”
Trần Bạc Vũ nằm trên giường, mặt mày bình tĩnh.
Cứ như thứ viết trên tờ báo cáo kiểm tra trong tay cô không phải tay của anh.
Nhan Lôi nhẹ nhàng vạch ra một góc vải.
Chỉ thấy mười ngón tay của anh hoàn toàn sưng lên, da cũng đổi thành màu tím đậm.
Phần tổn thương do giá rét nặng nhất là ngón tay cái của anh, trên hai ngón tay cái đều có vết thương lở loét, da thịt lộ ra ngoài đều thành màu đen, thấm dịch thể trong suốt.
Đây chính là cái giá anh dùng tay không đổ nitơ lỏng.
Nhan Lôi ngồi bên giường của anh, nhẹ nhàng bỏ miếng vải gạt xuống, nhưng cô cắn môi, nước mắt không chịu kiểm soát mà “lách tách” rơi xuống.
Sau khi cô được cứu đưa xuống núi, đã lao tới bệnh viện thăm anh trước, kết quả vết thương của bạn trai thật sự làm người ta lo lắng.
Trần Bạc Vũ không thể nhìn cô khóc nhất, muốn dùng tay xoa trán cô, nhưng cánh tay vừa nâng lên, làm chỗ bắp thịt thối rữa đau đớn một trận.
Nhận ra mình không hoàn thành được động tác đơn giản này, anh đành phải nhẹ giọng an ủi: “Đừng buồn, anh thật sự không sao.
Đến ngày kia, anh có thể làm phẫu thuật.”
Nhan Lôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm thuốc mỡ giảm đau, thoa từng chút lên cánh tay của anh.
Có thể làm anh đỡ hơn một chút, trái tim cô mới có thể bớt đau chút xíu.
Bác sĩ nói trong thời gian hai ngày này, Trần Bạc Vũ sẽ khó chịu nhất, phần bắp thịt sâu nhất đều sẽ xuất hiện sưng phù, có nơi vẫn sẽ thối rữa, sau đó anh còn phải làm một cuộc phẫu thuật, bỏ phần bắp thịt và da lở loét, chờ máu thịt khỏi hoàn toàn sẽ cần ít nhất ba tháng.
Nói cách khác, ít nhất trong ba tháng, tay của anh không thể nhúc nhích.
Khó có thể tưởng tượng, lúc sương trắng bắt đầu tràn ngập, anh đã chịu đựng đau đớn thế nào.
Sao anh lại không khóc chứ?
Cô cắn môi, thầm oán trách anh cứ kiên cường, người cũng không phải làm từ đá, nếu như đau, kêu ra cho cô nghe cũng được.
Nhưng mà anh lại không kêu đau.
Nghĩ như vậy, động tác trên tay không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Trần Bạc Vũ cũng yên lặng nhìn cô, ánh mặt trời giữa trưa rất rực rỡ, nhưng mà không đẹp bằng gương mặt của cô.
Trải qua cuộc chiến sống chết lần này, anh mới biết có thể thấy cô bình an chính là một kiểu hạnh phúc, anh bằng lòng nhìn mãi như vậy.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đón tiếp nhiều khách.
Đầu tiên là ông Trần dẫn anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa tới thăm bệnh.
Trần Trung Lương không nói gì, ông ấy chỉ gật đầu, bày tỏ thừa nhận với con trai.
Lúc này anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thật sự chịu thua, đổi thành ông đi xử lý quả bom hẹn giờ, chưa chắc có thể nghĩ đến cách dùng nitơ lỏng làm lạnh (Ông làm cảnh sát hình sự cả đời, cũng chưa đụng phải án nổ bom, cách gây án này thật sự rất ít được chú ý).
Mà phản ứng ở hiện trường của Trần Bạc Vũ nhanh như vậy, nghĩ tới đến bệnh viện lấy nitơ lỏng, đủ để chứng minh kiến thức chuyên nghiệp của anh rất vững vàng, thật sự xứng đáng là học sinh xuất sắc của trường cảnh sát.
Nhan Quốc Hoa không thể không giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự tôn trọng với đồng nghiệp.
Ngoài ra, cuối cùng ông cũng yên tâm giao con gái ruột cho anh, chỉ có con người rắn rỏi như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho Lôi Lôi.
Ngay sau đó, đội trưởng Lý của cục thành phố đích thân đến, ông ấy vừa tự mình đến bệnh viện Đông Y một chuyến, nhờ bác sĩ Đông Y nổi tiếng nhất cả thành phố điều chế một chai thuốc nẻ da, còn có lòng đưa tới, mong có hiệu quả với tay của Trần Bạc Vũ.
Nhan Lôi nhận thuốc thay anh: “Cảm ơn đội trưởng.”
“Không cần cảm ơn, Tiểu Trần là anh hùng của cục thành phố chúng ta, mỗi người đều phải kính trọng cậu ấy.”
Đội trưởng Lý tận mắt thấy toàn bộ quá trình Trần Bạc Vũ cứu người.
Nhan Lôi cũng là cô gái rất may mắn, cô tìm được một người đàn ông tốt thật sự yêu cô còn che chở cô.
Tiếp theo, có nhiều đồng liêu và bạn bè đều đến thăm Trần Bạc Vũ.
Dường như mọi người rất ăn ý, mỗi người đều mang thuốc nẻ tới.
Có thuốc bắc, có thuốc dán, còn có thuốc tây nhập khẩu.
Tất cả mọi người đều đang đợi cảnh sát Trần sớm ngày bình phục, không có tay súng thiện xạ như anh trấn giữ, cảm giác an ninh của thành phố đều sắp thụt lùi một bước.
Ừm… anh Trần nào đó là cậu bé ngoan rất được chào đón, có rất nhiều người thích anh, nhưng mà bản thân anh Trần nào đó cũng không chú ý tới.
Nhan Lôi nhận những loại thuốc này, cô cũng không thể để anh dùng hết.
Còn phải hỏi ý kiến của bác sĩ đã, mới có thể biết rõ những loại thuốc nào đúng bệnh nhất.
Đến buổi tối, bác sĩ qua thay băng gạc cho anh.
Trần Bạc Vũ bảo cô đi ra ngoài, Nhan Lôi nghe lời ngoan ngoãn đi ra, khẳng định tình cảnh tiếp theo rất kinh khủng, Trần Bạc Vũ không đành lòng để cô nhìn thấy một đôi tay như vậy.
Thay băng gạc xong, Nhan Lôi thấy y tá bưng mấy băng gạc đi ra, phía trên toàn đọng lại vết máu đen và dịch thể ngấm vào.
Bác sĩ chính nói với anh, tay của Trần Bạc Vũ có thể hoàn toàn bình phục không, thật sự là một ẩn số.
Nhất là chỗ khớp xương ở ngón tay cái phải của anh, đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa độ sâu, sau khi tiêu sưng thì phải làm phẫu thuật.
.
Cop q????a cop lại, ????rở lại ????ra????g chí????h ~ TrU????Tr????уệ????.V???? ~
Nghĩ đến anh sắp làm phẫu thuật, hốc mắt của Nhan Lôi lại chua xót.
Nhưng mà không thể khóc nữa, nếu tiếp tục khóc sẽ trở nên khác người.
Anh cũng sẽ lo lắng cho tâm trạng của cô.
***
Cùng lúc đó.
Một chuyên gia trẻ tuổi ở tỉnh đi tới bệnh viện Nam Sơn.
Bước ra thang máy, chuyên gia này đã tìm đến phòng bệnh của cảnh sát Trần, đúng lúc gặp được Nhan Lôi ở cửa, anh ta tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là Lâm Hạo Văn, là nhân viên kiểm tra khoa dấu vết ở phòng tỉnh.
Tôi có chuyện quan trọng tìm cảnh sát Trần bàn bạc.”
Nhan Lôi dẫn anh ta tới phòng bệnh, vừa vào cửa, Trần Bạc Vũ đã bất ngờ nói: “Tiểu Lâm, sao cậu tới đây?”
“Hai người quen biết sao?” Nhan Lôi tò mò nói.
“Tiểu Lâm là bạn học trường cảnh sát của anh.”
Người tới chính là Lâm Hạo Văn, phụ tá đắc lực thời đại học của anh.
Lâm Hạo Văn nhìn cánh tay bị thương của bạn học cũ, trong lòng rất khó chịu.
Phải biết, lúc Trần Bạc Vũ ở trường cảnh sát có một biệt hiệu là Bách Bộ Tiểu Trần.
Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng tốt, cả trường không ai có thể so sánh với thành tích bắn bia của anh.
Một đôi tay quý báu như tay của bác sĩ ngoại khoa, bị thương một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng ngắm trúng của anh…
Nhưng điều làm cho anh ta khó chịu hơn chuyện này là: “Cậu xem thư báo cáo kiểm tra này.” Im lặng một lúc, Lâm Hạo Văn có hơi hoảng sợ nói: “Phương Vũ Long có đồng bọn.”
!!!
Cuồng ma thuốc nổ Phương Vũ Long?!
Trần Bạc Vũ nhanh chóng lật báo cáo kiểm tra này.
Sáng nay, quả bom hẹn giờ dùng nitơ lỏng đông lạnh được chuyên gia gỡ bom tháo xong, các bộ phận đều được đưa đến khoa kiểm tra dấu vết ở phòng tỉnh, cho ra bản báo cáo này.
Dựa theo kiểm tra chứng minh, trang bị kíp nổ của thuốc nổ đúng là Tiêu Văn Đông tự làm ra.
Nhân viên kiểm tra lấy được vân tay của anh ta trên mạch tổ hợp.
Nhưng mà đáng chú trọng là, ngòi nổ của kíp nổ vô cùng hiếm, đây là ngòi nổ sản xuất gia truyền của nhà máy thuốc nổ nào đó ở Miến Điện.
Lâm Hạo Văn nhớ năm đó cuồng ma thuốc nổ Phương Vũ Long sử dụng ngòi nổ Miến Điện này!
Hơn nữa, số hiệu ngòi nổ mà hai người sử dụng lại cùng một nhóm, điều này cũng trực tiếp chứng minh, Phương Vũ Long và Tiêu Văn Đông chính là đồng bọn!
Nhan Lôi kinh ngạc: “Nói như vậy, Phương Vũ Long và Tiêu Văn Đông đã từng kết phường chế tạo thuốc nổ?!”
Lâm Hạo Văn gật đầu, khi khoa dấu vết của phòng tỉnh ra kết quả, anh ta không dám tin vào mắt mình.
Tiêu Văn Đông chính là đồng bọn của Phương Vũ Long mà anh ta truy tìm nhiều năm!
Hiện trường án nổ thôn họ Tạ năm đó, Phương Vũ Long bỏ trốn, để lại ngòi nổ từ Miến Điện này, mọi người đều không tìm ra nguồn gốc của lôi quản.
Bây giờ Tiêu Văn Đông xuất hiện, có lẽ có thể giải thích chuyện này.
Nói cách khác, có lẽ năm đó Tiêu Văn Đông cho Phương Vũ Long ngòi nổ này.
Kết quả Phương Vũ Long dùng để chế thuốc nổ đất, nổ chết cả nhà vợ cũ của mình.
Tiến một bước điều tra phát hiện, giữa Phương Vũ Long và Tiêu Văn Đông này thật sựcó liên lạc.
Đừng quên Tiêu Văn Đông vốn tên là Phương Lập Đông, mẹ của anh ta họ Phương, là bà con xa của tên tội phạm thuốc nổ Phương Vũ Long.
Lâm Hạo Văn còn nói với họ: “Từ nhỏ hai người Phương Vũ Long và Tiêu Văn Đông lớn lên trong một thôn.
Ông ngoại của Tiêu Văn Đông và ông nội của Phương Vũ Long là anh em trong họ.”
“Họ quen biết từ nhỏ, thảo nào.” Nhan Lôi gật đầu.
Im lặng một lúc, Lâm Hạo Văn còn nói với họ một chuyện kỳ lạ: “Phương Vũ Long và Tiêu Văn Đông là người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hai người còn sinh cùng một bệnh viện.”
“…”
Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm?
Thế cũng có hơi quá trùng hợp!
Trong tiểu thuyết máu chó viết thế nào nhỉ?
Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chủ yếu là sinh đôi thất lạc nhiều năm.
Nhan Lôi cũng nghĩ đến khả năng này: “Chẳng lẽ năm đó ông cụ nhà họ Tiêu ngoại tình với mẹ của Tiêu Văn Đông, sinh ra một cặp song sinh nam.
Một người trong đó được người thân nhà họ Phương bế đi nhận nuôi, chính là Phương Vũ Long.
Một người khác nhận tổ quy tông đến nhà họ Tiêu, chính là Tiêu Văn Đông.
Chẳng lẽ… hai người họ là hai anh em ruột sao?”
“Có khả năng này.”
Trần Bạc Vũ thừa nhận phán đoán của cô, hai tên điên thuốc nổ lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trong cùng một bệnh viện, điều này thật sự là quá trùng hợp.
Hơn nữa, anh đã tận mắt nhìn thấy Phương Vũ Long, bây giờ nhớ lại gương mặt dáng điệu của tên tội phạm này, quả thật ngoại hình khá giống Tiêu Văn Đông.
Rất có thể họ là một cặp anh em sinh đôi khác trứng.
(Ngoại hình sinh đôi giống nhau như đúc là sinh đôi cùng trứng, ngoại hình có khác biệt chính là sinh đôi khác trứng.)
Đương nhiên, anh em ruột sinh đôi khác trứng chỉ là một suy đoán.
Muốn chắc chắn chuyện này thật ra không khó, tìm người nhà họ Tiêu tới làm xét nghiệm DNA là được.
***
Ngày kế, cậu chủ lớn của nhà họ Tiêu, “ba” trên thẻ căn cước của Tiêu Văn Đông là Tiêu Thành Lượng bị gọi đến.
Nhan Lôi còn nhớ quan hệ ba con trong nhà họ Tiêu rất lộn xộn, thật ra Tiêu Văn Đông là anh em ruột của Tiêu Thành Lượng, ông cụ Tiêu mới là ba ruột của Tiêu Văn Đông.
Nhưng mà điểm chính của câu hỏi hôm nay không phải Tiêu Văn Đông, mà là Phương Vũ Long, một tội phạm bị thi hành tử hình bốn năm trước.
Vốn là tội phạm tử hình có tiếng tăm xấu nhất, dùng thuốc nổ đất để nổ chết một nhà tám người của vợ trước, người ta gọi là cuồng ma thuốc nổ.
Nhân viên thẩm vấn vừa nhắc tới Phương Vũ Long, Tiêu Thành Lượng luôn chắc chắn anh ta không có quan hệ với nhà mình, còn chửi bới: “Ai mà không biết Phương Vũ Long này? Anh ta nổ nát bấy cả nhà vợ cũ.
Ngày anh ta bị xử tử hình, cả thành phố đều nổ pháo chúc mừng.
Sao anh ta có thể là người nhà tôi chứ?!”
Nhưng mà Tiêu Thành Lượng nói xong, trên trán đã bắt đầu chảy mồ hôi.
Ông ta đành phải lau, khóe mắt cũng hơi rũ xuống, rõ ràng không dám đối mặt với đống câu hỏi của cảnh sát.
Đối phương rất chột dạ, mới khoa tay múa chân vô cùng kích động.
Nếu không, anh ta chỉ cần bình tĩnh phủ định là được.
Nếu quá kích động, ngược lại thể hiện trong lòng ông ta hoảng hốt lo sợ.
Nhân viên thẩm vấn không nói nhảm nhiều, chỉ lạnh lùng nói: “Ông Tiêu, chúng tôi mời ông tới, không phải muốn ép ông nói chuyện gì.
Tất nhiên chúng tôi có cách biết sự thật.”
Một nhân viên thẩm vấn khác nói với anh ta: “Thật ra trước khi Phương Vũ Long xử tử hình, trong kho hồ sơ có giữ mẫu máu của anh ta.
Mời ông đến bệnh viện với chúng tôi một chuyến, rốt cuộc Phương Vũ Long có quan hệ với nhà họ Tiêu hay không, làm xét nghiệm DNA là được.”
Vừa nghe nói xét nghiệm DNA, Tiêu Thành Lượng lập tức hốt hoảng, nhiễm sắc thể Y của đàn ông trong một dòng họ đều giống nhau.
Kiểm tra một cái là có thể tra ra, ông ta lập tức buồn rười rượi nói: “Có thể không đến bệnh viện không?!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, chính là