Trên đường trở về biệt thự nhà họ Lục, Nhan Lôi lái xe nhỏ, xe của Chu Diên đi sau xe cô.
Vụ án có điểm đột phá, tâm trạng Nhan Lôi rất tốt, đánh tay lái, cũng không quên trêu chọc ba ruột một phen: “Ba, ba xem, trường giang sóng sau xô sóng trước, giang sơn rồi sẽ có người tài xuất hiện, năng lực phán án của cảnh sát Chu này không tệ phải không? Chỉ trong chốc lát anh ta đã nghe ra trong lời thoái thác của Bạch Vi Vi có sơ hở, ngay cả ba cũng không nhận ra.”
Chuyện này có gì hay để khen đâu? Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa liếc cô, dùng giọng nói trẻ con thể hiện sự không phục: “Ai nói ba không nghe ra lời nói của Bạch Vi Vi có chỗ không ổn?”
“Vậy tại sao hôm qua ba không cho con truy hỏi tiếp? Khi đó phòng tuyến tâm lý của Bạch Vi Vi đã bị phá vỡ, chỉ cần chúng ta thêm chút sức, không chừng Bạch Vi Vi sẽ nói thật.”
Nhan Quốc Hoa phủ nhận suy nghĩ của cô: “Vì thời cơ không thích hợp.”
“Thời cơ gì ạ?”
Ba ruột dạy con gái ruột: “Ba đoán kẻ tình nghi đến tìm Bạch Vi Vi đó, Lục Gia Nhiên cũng quen biết. Trước khi xác định lập trường của Lục Gia Nhiên, chúng ta không thể ép Bạch Vi Vi quá chặt.” Khựng lại một lúc, ông thở dài nói: “Còn không phải do ba lo cho con à, dù sao bây giờ con cũng ở trong tình cảnh ăn nhờ ở đậu, nếu đắc tội Lục Gia Nhiên, không có ích lợi với con.”
Nhan Lôi trầm mặc, thì ra là ba suy nghĩ cho cô mới kết thúc thẩm vấn Bạch Vi Vi.
Ba nói đúng, nếu kẻ đến tìm Bạch Vi Vi có quan hệ rất tốt với chị em nhà họ Bạch, vậy cũng rất có thể quen biết với Lục Gia Nhiên.
Lập trường của Lục Gia Nhiên trong vụ án này là gì? Liệu anh ta có thật sự quyết tâm không tiếc tất cả đòi lại công bằng cho Bạch Tường Tường không? Ai cũng không thể đảm bảo.
Trước khi xác định mối quan hệ địch bạn, họ tạm thời không thể mạo phạm Lục Gia Nhiên, đây là do tình thế bắt buộc.
Chỉ là nghĩ đến ba mình trước giờ luôn công chính vô tư phải nhìn sắc mặt người khác, Nhan Lôi liền giận sôi máu, cô phải bảo vệ thể diện của ba: “Ba, đợi sau khi phá án xong, con sẽ trở về quê của nguyên chủ thi cảnh sát, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Lục Gia Nhiên.”
Nhan Quốc Hoa nhàn nhạt nói: “Chuyện đó sau này hãy nói, con đưa Chu Diên đến gặp Lục Gia Nhiên, để cậu ấy giúp chúng ta đòi Bạch Vi Vi.”
Câu này nghe qua như đang lợi dụng Chu Diên: “Ba, ba muốn để Chu Diên giúp chúng ta sa vào vũng nước đục này phải không?”
“Đúng vậy.” Nhan Quốc Hoa bổ sung nói: “Phá án là ước mơ lớn nhất của Chu Diên, chúng ta đang giúp cậu ấy sớm ngày báo thù.”
Lão hồ ly không hổ là lão hồ ly.
Bây giờ Nhan Lôi mới biết, đẳng cấp giữa cô và ba cách nhau hơi xa.
Ở hiện trường ông nghe ra được Bạch Vi Vi đang nói dối, nhưng vì kiêng kỵ Lục Gia Nhiên, bảo cô ngừng thẩm vấn, không ép Bạch Vi Vi quá chặt.
Ông nghe được đoạn đối thoại giữa cô và Chu Diên, đã nghĩ đến việc lợi dụng Chu Diên đến chỗ Lục Gia Nhiên đòi người, tránh cho cô và Lục Gia Nhiên xung đột trực tiếp.
Tính kế như vậy, đúng là người tinh ranh mà.
Cho dù cô có nịnh bợ cũng không đuổi kịp độ nhạy bén trong đầu óc của ba mình.
Cho nên mới nói, gừng càng già càng cay.
Trở về nhà họ Lục, Nhan Lôi dẫn Chu Diên vào biệt thự của Lục Gia Nhiên.
Bảo vệ trước cửa nhìn thấy Chu Diên, ai nấy đều gọi một câu “Anh Chu”, nhìn dáng vẻ này, cũng không phải là lần đầu tiên Chu Diên đến nhà họ Lục.
Vào phòng khách, quản gia khách sáo: “Cậu Chu, cậu đến tìm cậu chủ sao? Cậu ấy vẫn chưa tan làm, hay là để tôi báo cho cậu ấy nhé?”
Chu Diên gật đầu, anh ta gấp gáp muốn gặp Bạch Vi Vi: “Vậy phiền ông thông báo cho cậu ấy về, cứ nói tôi có chuyện gấp tìm cậu ấy.”
“Được.”
Đợi quản gia đi khỏi, Nhan Lôi mới dẫn con trai bước qua, trêu chọc nói: “Nhìn dáng vẻ này, anh còn quen thuộc nơi này hơn cả tôi nữa.”
Chu Diên đặt tách cà phê trong tay xuống, giải thích: “Trước đây tôi và Bạch Tường Tường, Lục Gia Nhiên là bạn học cấp ba. Sau khi xảy ra vụ án vỡ đê, Lục Gia Nhiên có nhờ tôi để ý vụ án này lâu dài, cậu ấy cũng nghi ngờ vỡ đê là do có người gây ra.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đột nhiên hỏi: “Chú Chu, trường cấp ba chú học có tên gì vậy?”
“Trung học Danh Hồ.” Chu Diên nhìn anh bạn nhỏ, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thương: “Đây là trường trung học tốt nhất thành phố chúng ta, trước đây ba của con là lớp trưởng của lớp bọn chú.”
Ba của con, ba chữ này đều khiến Nhan Lôi và Nhan Quốc Hoa run rẩy, nghe thế nào cũng thấy kì cục.
Nhan Lôi ở trước mặt ba ruột toàn thân lập tức nổi da gà, cô dứt khoát giải thích: “Anh Chu, tôi và anh Lục không phải quan hệ đó, Lỗi Lỗi chỉ là con trai của tôi, không phải con trai của anh ta, xin anh sau này đừng gọi Lục Gia Nhiên là ba của Lỗi Lỗi nữa.”
Nhan Quốc Hoa tán đồng sâu sắc: “Chú Chu, con chỉ là con trai của mẹ thôi, con không có ba.”
Hai ba con bọn họ đều kiên quyết cắt đứt quan hệ với Lục Gia Nhiên, cho nên có chết cũng không thừa nhận thân phận này.
Ba của con? Ba cái đầu cậu!
Bọn họ không thèm ngôn tình máu chó kinh điển! Xin đừng phiền hai ba con họ phá án!
“…”
Chu Diên cảm nhận được sự kháng cự và ghét bỏ của cặp “mẹ con” này dành cho Lục Gia Nhiên. Thấy biểu cảm của hai người họ, gần như ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc đến Lục Gia Nhiên, hoàn toàn không coi anh ta là người nhà mình.
Rốt cuộc Lục Gia Nhiên đã đối xử với hai mẹ con họ thế nào vậy?
Tại sao Nhan Lôi lại có vẻ mặt này? Đứa nhỏ cũng ghét bỏ anh ta?
Ơ…
Nhìn dáng vẻ này, tình hình của nhà họ Lục rất phức tạp…
Nhưng Chu Diên không phải người nhiều chuyện, nếu Nhan Lôi không muốn nhắc đến Lục Gia Nhiên, anh ta cũng thay đổi chủ đề ngay: “Thực ra, Bạch Vi Vi cũng là học sinh của trường trung học Danh Hồ, nhỏ hơn chúng tôi ba khóa. Lúc xảy ra vụ án, cô ta vẫn còn là học sinh lớp mười hai, nước lũ vỡ đê suýt nữa cũng lan đến trường trung học.”
Đây là manh mối mới, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa không còn để ý phải giả vờ non nớt, trực tiếp hỏi: “Trung học Danh Hồ ở đâu? Cách đập nước có xa không?”
“Không xa, cách đập nước khoảng bốn cây số.”
Chu Diên rất tò mò, sao đột nhiên con trai của Nhan Lôi lại có hứng thú với đề tài của bọn họ vậy?
Ngược lại Nhan Lôi ngầm hiểu, bởi vì cô nhớ ba từng nói: Trong tội phạm học có một định luật “năm cây số”: Nhóm tội phạm thông thường vì muốn vứt xác, che giấu dấu vết, tránh camera,… chỉ lựa chọn gây án ở địa điểm hoạt động mà mình quen thuộc nhất.
Mà phạm vi này sẽ không vượt quá năm cây số xung quanh nơi thường trú.
Những cư dân trong phạm vi năm cây số này quen thuộc địa hình và điều kiện khí hậu ở nơi đó nhất, có cơ hội gây án nhất, có cơ hội che giấu chứng cứ nhất, khiến cảnh sát không thể tra được.
Trung học Danh Hồ cách đập nước chỉ có bốn cây số, vừa khéo nằm trong “phạm vi cư trú của hung thủ” mà họ đã suy đoán.
Nhan Lôi có một suy đoán to gan: Liệu Trung học Danh Hồ này có liên quan đến vụ án vỡ đê hay không?
Cô nhìn về phía ba mình, ba cũng gật đầu đồng ý, nhìn dáng vẻ này thì suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau: Trung học Danh Hồ, bốn cây số. Bạch Vi Vi, Bạch Tường Tường đều từng học ở ngôi trường đó.
Nói không chừng kẻ tình nghi cũng từng học ở đó!
Lúc này, quản gia bước vào, nói với họ Lục Gia Nhiên đã tan làm sớm, sắp trở về.
Nhan Lôi vội vàng đưa con trai vào nhà vệ sinh, cô lặng lẽ đeo tai nghe ẩn hình, rồi lại xõa tóc dài che lại, giấu tai nghe vào sau mái tóc, cuối cùng điều chỉnh âm lượng.
Nhan Quốc Hoa cũng đeo tai nghe: “Lôi Lôi, lát nữa ba không nhìn được ánh mắt của Lục Gia Nhiên, không thể phán đoán được cậu ta nói thật hay giả, con tự mình làm việc nhé.”
“Vâng, con sẽ không trêu chọc anh ta, ba cứ yên tâm!”
Cô cũng không phải con nít năm tuổi, rồi sẽ có một ngày cô phải tự mình gánh vác.
“Đợi đã, Lôi Lôi.”
“Dạ?”
Tay nhỏ mũm mĩm xòe ra, dù sao lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng lo lắng cho con gái: “Nào, để ba ôm một cái.”
“Vâng vâng.”
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của ba.
Đúng thật là, mỗi lần khi cô gặp khó khăn, ba luôn ôm cô như vậy, xem như an ủi.
Ông là phó cục trưởng của sở cảnh sát, là anh hùng duy trì chính nghĩa trong lòng vô số người, nhưng lại không giỏi an ủi con gái. Chỉ đành dùng cách đơn giản nhất nói cho cô biết: Con gái à, đừng sợ, ba luôn ở sau lưng ủng hộ con.
Có ngọn núi lớn vững chắc như ba ở đây, bất kể đi đến đâu, cô cũng tràn ngập cảm giác an toàn.
Rất nhanh, xe của Lục Gia Nhiên đã đến ngoài cửa.
Nhan Lôi nhìn xuống lầu, phát hiện bên cạnh Lục Gia Nhiên có một người phụ nữ xa lạ.
Cơ thể hai người dựa vào rất gần, Lục Gia Nhiên hơi cúi đầu, dường như đang trò chuyện thân thiết gì đó với người phụ nữ kia.
Nhan Lôi cười lạnh, trong lòng xuất hiện phương án… nữ phụ 2 3 4, tóm lại, bên cạnh Lục Gia Nhiên không thiếu phụ nữ.
Đương nhiên Chu Diên cũng nhìn thấy cảnh này, theo bản năng, ánh mắt anh ta nhìn về phía cô, lại phát hiện cô không có phản ứng gì. Có thể nhìn ra, cô thậm chí còn không quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh Lục Gia Nhiên, cho nên cũng thu lại tầm mắt, sau đó tiếp tục rót ly trà cho anh ta: “Anh Chu, lát nữa làm phiền anh rồi.”
Đang nói chuyện, Lục Gia Nhiên đã đưa người phụ nữ kia vào, cửa vừa mở ra, ánh mắt Lục Gia Nhiên đã rơi vào tư thế cô rót trà cho Chu Diên, sắc mặt có chút âm trầm.
“Chu Diên, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Gia Nhiên ngồi bên cạnh Nhan Lôi, Nhan Lôi dịch ra theo bản năng, cách anh ta xa một chút.
Chu Diên nhìn lớp trưởng ngày xưa: “Tôi đến là muốn đòi một người ở chỗ cậu, cô ta là người cung cấp manh mối quan trọng cho vụ án vỡ đê.”
“Cậu muốn nói Bạch Vi Vi?”
“Đúng vậy.”
Lục Gia Nhiên gật đầu ra hiệu cho người phụ nữ kia: “Cô ta là thư ký thân cận nhất với Bạch Vi Vi, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Bạch Vi Vi, hành động từ tối qua đến hôm nay của Bạch Vi Vi có thể hỏi cô ta.”
Thì ra Lục Gia Nhiên đưa tai mắt mình cài cắ.m vào nhà họ Bạch về đây!
Vẻ mặt của Nhan Lôi 囧, Lục Gia Nhiên nghe nói Chu Diên đến, liền đoán được mục đích của anh ta, tên này cũng là người lợi hại.
Thư ký nhà họ Bạch gật đầu: “Tối qua sau khi cô hai trở về, tìm mấy chuyên viên thống kê bắt đầu kiểm kê tài sản. Tôi thấy ý của cô ta là hình như gấp không chờ nổi muốn chuyển tài sản ra nước ngoài.”
Đây là chột dạ rồi, Chu Diên hỏi: “Cô ta có liên lạc với ai không?”
Thư ký Bạch lắc đầu: “Tôi có cài máy nghe lén trong điện thoại cô ta, tối qua cô ta không gọi điện cho ai hết.”
Máy nghe lén! Nhan Lôi ngơ ngác, nhìn về phía Lục Gia Nhiên: “Anh giám sát Bạch Vi Vi từ lâu rồi?”
Lục Gia Nhiên hờ hững giải thích: “Lần trước sau khi cô bị Bạch Vi Vi bắt cóc, tôi đã bảo cô ta tăng cường lực giám sát.”
Nhan Lôi cười, thì ra là vậy. Cô nghĩ thông rồi: Tối qua Lục Gia Nhiên cố ý thả Bạch Vi Vi, bởi vì anh ta có thể hoàn toàn nắm chắc hành động của Bạch Vi Vi. Cứ như vậy, Bạch Vi Vi muốn chạy cũng không được, nói không chừng cô ta còn liên lạc với kẻ tình nghi bắt cóc hoặc người đàn ông thần bí của vụ án vỡ đê, moi ra chứng cứ mà họ muốn.
Chậc chậc chậc, là cô đã xem thường sự máu lạnh của Lục Gia Nhiên, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện thương hương tiếc ngọc. Anh ta chỉ đang ôm cây đợi thỏ thôi.
Mối quan tâm của Chu Diên vẫn là Bạch Vi Vi: “Trừ việc chuyển tài sản ra, tối qua cô ta có hành động gì khác thường không?”
Thư ký cẩn thận nhớ lại: “Trước khi cô ta đi ngủ có lấy danh sách liên lạc bạn học cấp ba, tôi thấy cô ta đã lật rất lâu, lật đến trang ghi chép của một bạn học nam… Cô ta nhìn chằm chằm tài liệu của bạn học nam kia rất lâu.”
Chu Diên và Lục Gia Nhiên đồng thời hỏi: “Vậy bạn học nam đó tên gì?”
“Tên Trần Lăng Huy.”
Nhan Lôi đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Nghĩ kỹ lại, hôm xảy ra sự cố đập nước, nhân viên trực ban ở bến tàu cũng tên Trần Lăng Huy, Trần Lăng Huy là con trai duy nhất của gia đình cậu ta.