Một tiếng sau, Nhan Lôi hiểu ra một câu không có không biết xấu hổ nhất, chỉ có không biết xấu hổ hơn.
Ba từng dặn dò, khi phá án phải cố hết sức không để bất kì cảm xúc cá nhân nào kích động, cần phải thể hiện sự công bằng khách quan. Cảnh sát chỉ cần truy tìm sự thật cuối cùng của sự việc thôi.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy cái lão khốn kiếp Từ Văn Bác này, vẫn muốn vén tay áo lên đánh ông ta một trận.
Nói ra thì, Từ Hiểu Bân cậu cả nhà họ Từ ngồi tù gần hai tháng, Từ Văn Bác muốn nộp tiền bảo lãnh cho con trai, đã mời một nhóm luật sư thay ông ta ra trận, còn ông ta không có việc gì cũng chạy đến cục thành phố.
Hôm nay, cô vừa đi làm, đã nghe thấy Từ Văn Bác đến “vớt” con trai, đây đã là lần thứ năm Từ Văn Bác đến vớt người.
Lúc Nhan Lôi tiếp đãi ông ta, câu đầu tiên mà lão già háo sắc này nói là: “Cảnh sát Nhan, cô thật xinh đẹp, rất giống với một người thân thiết với tôi khi tôi còn trẻ… Có muốn nhảy việc đến công ty tôi không? Tôi cho cô mỗi tháng ba mươi ngàn!”
“Thành thật một chút đi, nơi này là sở cảnh sát, không phải khách sạn nhà ông!” Một giọng nói nghiêm khắc ngắt lời Từ Văn Bác, người cùng cô tiếp đãi Từ Văn Bác là Chu Diên.
Nhìn thấy cô bị Từ Văn Bắc trêu chọc, Chu Diên trước giờ luôn ôn tồn lễ độ cũng bị chọc giận, anh ta lại cảnh cáo thêm lần nữa: “Nếu còn ăn nói lỗ mã.ng nữa, bây giờ cảnh sát có thể tạm giam ông!”
“Tôi không phạm tội, tạm giam tôi làm gì?” Từ Văn Bác híp mắt, ngoài cười trong không cười.
Đối diện với lão già háo sắc không biết tốt xấu này, Nhan Lôi sẽ không cho ông ta sắc mặt tốt: “Ông Từ, con trai ông phạm tội có chứng cứ xác thực, không thể nộp tiền bảo lãnh được. Nếu không phục, hoan nghênh đối chiếu luật hình sự.”
Đều nói kính già yêu trẻ, nhưng người xấu già đi, cô kính trọng cái rắm ấy.
Từ Văn Bác hừ một tiếng, ông ta lấy ra một phần tài liệu, đẩy đến trước mặt họ: “Chuyện đó chưa chắc đâu.”
“…”
Nhan Lôi sửng sốt, cô lật tài liệu, vậy mà lại là “thư hòa giải”.
Thì ra, ông ta biết con trai cho vay nặng lãi, lôi kéo mấy cô gái đi tiếp khách, chuyện đó rất khó giải quyết. Khi trước ông ta mời nhóm luật sư thưa kiện, kết quả đều thất bại.
Cho nên, ông ta đổi cách khác để vớt người, chủ động tìm 48 người bị hại cho vay nặng lãi, hứa sẽ cho mỗi người ba trăm ngàn “tiền bồi thường”. Để họ tha thứ cho con trai ông ta.
Kết quả chưa đến một tuần, đã ký xong bốn mươi tám thư hòa giải.
Phải biết, những cô gái nợ cho vay nặng lãi này, điều kiện gia đình vốn đã không tốt, ngay cả mười ngàn hai chục ngàn cũng không có, nên mới mạo hiểm vay nhà trường.
Bây giờ, chỉ cần ký một cái tên, họ có thể lấy được khoản “bồi thường hòa giải” ba trăm ngàn. Con người đều là động vật lý tính, không vượt qua được khảo nghiệm tiền tài, cho nên 48 cô gái đều lựa chọn quên đi quá khứ.
Đây chính là “đòn sát thủ” để Từ Văn Bác bảo lãnh con trai. Đương sự đã không muốn tính toán, các người còn có thể nói con trai tôi tội ác tày trời được sao? Đây chính là có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
“…” Đối diện với mấy lá thư hòa giải này, Nhan Lôi có chút không biết phải làm sao, vẫn là Chu Diên đỡ lời giúp cô: “Chuyện cho vay nặng lãi, đội hình sự đang điều tra, qua mấy ngày nữa mới có kết quả. Nhưng con trai ông ép mấy cô gái hầu rượu, dâm loạn tập thể, đây là sự thật không thể chối cãi. Chỉ dựa vào chuyện đó, Từ Văn Bác, ông đừng mong giúp con trai ra tù!”
“Nói gì thế này? Mấy cô gái kia cũng là tự nguyện hầu rượu thôi!”
Từ Văn Bác lại lấy thêm một phần tài liệu ra, đây là thư hòa giải của mấy cô gái hầu rượu, ngay cả lời khai cũng thay đổi, vẫn do ông ta bỏ tiền giải quyết, chẳng qua bồi thường nhiều hơn một chút.
Nhan Lôi lật tài liệu, đầu tiên chính là thư hòa giải của Thi Nhị bạn gái Cao Hàm. Trong đó viết, cô ta tự nguyện đến hộp đêm làm gái, Từ Hiểu Bân không hề ép cô ta tiếp khách.
“…” Cô vẫn còn nhớ Thi Nhị từng nói tên Từ Hiểu Bân cặn bã đã hại cô ta thê thảm.
Nhưng đến cuối cùng, Cao Hàm vào tù, Thi Nhị vẫn lựa chọn cúi đầu trước hiện thực, thay đổi lời khai khi trước của mình.
Gương mặt Từ Văn Bác mang theo nụ cười thắng lợi: “Các người thấy rồi đó, do mấy cô gái này không biết kiểm điểm, không thể trách con trai tôi, con trai tôi cũng bị mấy cô gái đó hãm hại!”
Bốp! Nhan Lôi nổi giận, trực tiếp đập tài liệu lên bàn.
Từ Văn Bác cố ý khiêu khích phải không?!
Cô tức giận quát: “Đây là thư hòa giải sao?! Không phải, thứ tôi nhìn thấy là ông bỏ tiền dụ dỗ người bị hại thay đổi lời khai! Nếu ở thời cổ đại, hành vi của con trai ông là ép con gái nhà lành làm kỹ nữ! Ở hiện đại, chuyện này gọi là cưỡng ép bán dâm, biết là phạm pháp mà còn phạm pháp, không phải nhà các người bỏ ra mấy đồng tiền thối kia thì có thể che đậy được đâu, hiểu không?!”
“Tôi không hiểu.” Từ Văn Bác không chút áy náy: “Tôi chỉ biết mấy cô gái kia đều không muốn so đo nữa, cảnh sát các người cần gì phải chống đối với tôi? Hơn nữa, Từ Văn Bác tôi tốt xấu gì cũng là người giàu có giá trị hàng chục tỷ, tôi cống hiến nhiều GDP cho địa phương như vậy, tôi còn là hội trưởng của hiệp hội thương nghiệp bản địa, cảnh sát các người làm khó tôi, có thể được lợi ích gì chứ?!”
Hừ! Từ Văn Bác lăn lộn trên thương trường cả đời, hơn ba mươi năm nay, có sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua? Sao có thể bị đám người trẻ tuổi này dọa cho sụp đổ được?
Pháp luật, ông ta không hiểu!
Ông ta chỉ biết, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có!
Cho dù con trai phạm pháp, ông ta cũng có thể dùng tiền mua được thư hòa giải của 48 người bị hại!
“…”
Mẹ nó chứ, Nhan Lôi thật sự muốn vén tay áo lên đánh ông ta!
Lúc này, vẫn là Chu Diên ngăn cô lại, bảo cô đừng so đo với lão già khốn kiếp không biết xấu hổ này.
Lúc Từ Văn Bác đứng lên rời khỏi, còn cười lạnh nói: “Muốn chơi thủ đoạn với tôi? Cảnh sát các người tự giải quyết cho tốt đi!”
“Lão già vô sỉ hạ lưu!”
Cửa vừa đóng lại, cuối cùng Nhan Lôi không nhịn được mắng chửi.
Cô nghĩ trong lòng cha nào con nấy, chẳng trách Từ Hiểu Bân dám ở Đỉnh Đại cho vay nặng lãi ép người ta làm gái, cả nhà họ Từ này đều là đồ khốn tội ác chồng chất không biết xấu hổ.
Chu Diên khuyên: “Lôi Lôi, Từ Văn Bác là một tên khốn, từ hành vi trong quá khứ của ông ta xem xét, loại người này là con buôn, rất giỏi len vào chỗ trống pháp luật. Ngay cả vụ án cho vay nặng lãi, ông ta cũng có thể đổ cho người bị hại. Tôi thấy, chúng ta nên tìm manh mối từ những vụ đen tối trong quá khứ của nhà họ Từ, rồi mới định tội ông ta.”
“Được.” Nhan Lôi ổn định tâm trạng, cô không thể để phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, vẫn phải dùng lý trí đối diện với vụ án.
Nghĩ kỹ lại, cha con Từ Văn Bác ép người ta làm gái, nhìn qua rất tinh vi, hẳn là trước đây cũng từng làm những chuyện tương tự. Chi bằng điều tra mấy vụ án cưỡ.ng bức phụ nữ những năm qua, xem thử có manh mối liên quan đến nhà họ Từ hay không.
Nghĩ đến đây, Nhan Lôi lại lần nữa đến phòng hồ sơ, tra suốt nửa ngày, vậy mà cô thật sự tìm được một vụ án. Năm năm trước, “khách sạn Hoàng Quán” mà Từ Văn Bác kinh doanh từng xảy ra vụ án nhảy lầu. Người chết là nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, tên Ninh Thúy Anh. Nghe nói là mắc bệnh trầm cảm, nghĩ không thông, cho nên mới nhảy từ tầng mười xuống dưới.
Cuối cùng vụ án này cũng chỉ điều tra qua loa, nghe nói người nhà của Ninh Thúy Anh cầm khoản tiền bồi thường, sau này không còn điều tra tiếp nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu trong lòng Từ Văn Bác không có điều mờ ám, tại sao lại phải bồi thường tiền cho nhà họ Ninh?
Nhan Lôi cảm thấy, nói không chừng cái chết của Ninh Thúy Anh có ẩn tình.
Hôm sau, vừa khéo là cuối tuần.
Mưa to xối xả bao trùm cả thành phố, người đi đường vội vã qua lại, dường như có vẻ u ám buồn bã của tiết thanh minh.
Sáng sớm, Trần Bạc Vũ đưa cô đến tìm nhà của Ninh Thúy Anh. Tài liệu cho thấy sau khi Ninh Thúy Anh chết, bây giờ trong nhà chỉ còn người ba, ông ấy tên Ninh Khánh Quân, là thợ hồ, bình thường làm việc ở đập nước lớn.
Nhưng vừa đến nhà họ Ninh, Nhan Lôi tỏ rõ thân phận cảnh sát, Ninh Khánh Quân đột nhiên nổi trận lôi đình, đuổi hai người họ ra ngoài, còn quát mắng: “Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ đó! Đừng nhắc người đó với tôi!”
“Thứ khốn kiếp chó má!”
“Các người cút đi cho tôi! Cảnh sát chó đừng vào cửa nhà tôi!”
“…” Nhan Lôi sửng sốt, cô còn chưa hỏi gì cả, sao Ninh Khánh Quân lại phẫn nộ như vậy?
Trần Bạc Vũ lại khá bình tĩnh, anh kiến thức rộng rãi, đã quen với tình cảnh này từ lâu: “Lôi Lôi, trong mắt một vài người dân, cảnh sát chúng ta không phải người tốt gì.”
“Tại sao?”
“Bởi vì việc tốt không ra khỏi nhà, việc xấu truyền ngàn dặm.” Trần Bạc Vũ giải thích: “Em có xem những đoạn video hot của mấy cảnh sát trên weibo chưa? Đều là hình ảnh cảnh dân đối đầu. Chỉ cần người dân la lên một tiếng cảnh sát đánh người, sẽ thu hút mấy ngàn người vây đến quay
chụp. Sau đó một đoạn video cắt câu lấy nghĩa, sẽ khiến rất nhiều người đều cho rằng cảnh sát chỉ có thủ đoạn bạo lực.”
Nhan Lôi gật đầu, chuyện này cũng phải.
Thực ra có lúc, quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân cũng căng thẳng như bác sĩ và bệnh nhân vậy.
Cô lại nhìn về phía nhà họ Ninh, Ninh Khánh Quân không muốn đề cập đến chuyện con gái nhảy lầu, lẽ nào là vì không tin tưởng cảnh sát bọn họ?
Hay là ông ta cảm thấy cảnh sát sẽ không bắt Từ Văn Bác?
Cùng lúc này.
Đuổi xong đám cảnh sát đi, Ninh Khánh Quân trở vào nhà.
Nhìn qua, căn nhà trống trải, nhưng vừa bật đèn lên, đã chiếu sáng gương mặt của bốn người đàn ông trung niên.
Ninh Khánh Quân cẩn thận khóa chặt cửa sổ, mới ngồi lên cái ghế thứ năm. Trên bàn có rượu có thịt, nhưng năm người ngồi chung một bàn, lại chẳng một ai có lòng dạ cầm đũa.
Hôm nay là ngày 20 tháng 7, cách ngày 23 chỉ còn lại ba ngày.
Với năm người họ mà nói, đây chính là bữa ăn tối cuối cùng, là lần cuối cùng mượn rượu giải sầu.
“Thế mà cảnh sát đã tra đến nhà ông rồi.” Dương Bồi thở dài, có chút ảm đạm nói: “Vừa nãy tôi cũng đã nhìn thấy, cảnh sát Nhan này là một người tốt. Tôi thấy, lần này cảnh sát thật sự muốn bắt Từ Văn Bác.”
“Chú Dương, lẽ nào chú cảm thấy cảnh sát thật sự sẽ bắt Từ Văn Bác sao?!” Ninh Khánh Quân cười lạnh nói: “Cảnh sát đến nhà, chẳng qua chỉ giả vờ ra vẻ thôi, ai chẳng biết Từ Văn Bác ỷ trong nhà có vài đồng tiền thối kia, không sợ trời không sợ đất, hại chết một người với ông ta mà nói chẳng đáng là gì!”
Ninh Thúy Anh con gái của ông ta, năm năm trước chết trong khách sạn của Từ Văn Bác. Từ Văn Bác bỏ tiền mua chuộc nhân viên công tác ở chỗ hỏa táng, hỏa táng qua loa di thể con gái ông ấy coi như xong việc. Từ đó về sau, ý nghĩa cuộc sống của ông ta chỉ còn lại báo thù!
Ninh Quân Khánh uống một ly rượu trắng, trong mắt đầy tơ máu, nói từng câu từng chữ: “Con gái tôi chết oan, người làm ba như tôi, nếu không thể đòi lại công bằng cho con bé, vậy thì, tôi sẽ chết chung với lão già khốn kiếp Từ Văn Bác kia!”
Ba người bên cạnh đều thở dài. Bọn họ đều có người thân, bạn bè bị Từ Văn Bác hãm hại, cho nên hận nhà họ Từ thấu xương.
Cũng chính vì có chung kẻ thù là nhà họ Từ, năm người bọn họ mới gia nhập tổ chức “Thuyền cứu nạn Noah” của Tiêu Văn Đông, trở thành năm thành viên con giáp trong đó.
Bọn họ, mới là “chiêu cuối” thật sự của “kế hoạch Thuyền cứu nạn Noah” mà Tiêu Văn Đông để lại!
So với đám sinh viên Đỉnh Đại không hiểu chuyện kia, năm người đàn ông đã có tuổi như họ, mối hận dành cho Từ Văn Bác mới càng kéo dài, càng mãnh liệt.
Do đó, bọn họ đã hưởng ứng kế hoạch của Tiêu Văn Đông, lặng lẽ cùng nhau lên kế hoạch báo thù tỉ mỉ.
Đến ngày mốt, ngày 23 tháng 7, cho dù là cùng nhau chết chung, họ cũng phải khiến Từ Văn Bác thịt nát xương tan!
“Mưa lớn như vậy, không biết thầy Tiêu ở trên núi thế nào rồi.”
Người nói chuyện là Ngô Bồi Thành. Ba của anh ta từng là quản đốc, sau này nhà họ Từ nợ lương, ba anh ta đến đòi nợ, kết quả bị đàn em của Từ Văn Bác đánh chết, chẳng còn xương cốt. Từ Văn Bác còn bịa đặt nói ba của anh ta dẫn theo tình nhân bỏ trốn, anh ta cũng muốn báo thù thay ba mình mới làm mười hai con giáp.
“Không biết, nhưng thầy Tiêu có nói với chúng tôi rằng cho dù anh ta không trở lại, chúng ta cũng phải làm việc theo kế hoạch. Kế tiếp cứ nghe theo sắp xếp của anh Lữ!” Khâu Vinh Dương nói.
Em gái của anh ta từng làm việc ở khách sạn của Từ Văn Bác, cũng gặp chuyện như con gái của Ninh Khánh Quân, đều là nhảy lầu “tự sát”. Anh ta gia nhập tổ chức này, chính vì muốn Từ Văn Bác không được chết tử tế.
“Như vậy đi, ba người các anh phụ trách chôn thuốc nổ trong nghĩa trang, tôi và anh Dương sẽ lái một chiếc thuyền, đậu dưới đập lớn, lắp thêm mười tấn thuốc nổ nữa.”
Người đàn ông nói chuyện cuối cùng tên Lữ Văn Triệu, ba anh ta từng là công nhân ở quặng kim cương của nhà họ Từ. Kết quả bạo loạn xảy ra, ba anh ta bị Từ Văn Bác ném lại ở Châu Phi, không còn trở về nữa. Cho nên, anh ta cũng hận Từ Văn Bác như Dương Bồi vậy.
Năm người bọn họ gồm Ninh Khánh Quân, Dương Bồi, Ngô Bồi Thành, Lữ Văn Triệu, Khâu Vinh Dương, đều là thành viên gia nhập tổ chức “Thuyền cứu nạn Noah” vào hai năm trước.
Khi đó, không biết Tiêu Văn Đông tìm được tư liệu của họ từ đâu, biết giữa họ và Từ Văn Bác có mối thù sâu sắc, cho nên, bảo năm người họ gia nhập mười hai con giáp.
Cách đó không lâu, Tiêu Văn Đông nói với họ vị trí thuốc nổ, đồng thời cho họ biết làm như vậy, sẽ có thể khiến Từ Văn Bác nợ máu trả máu!
Vì ngày hôm nay, bọn họ đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Sống chết với họ chẳng là gì cả, dù sao cũng chỉ có một mạng này.
Họ sống, chỉ vì muốn thấy nhà họ Từ bị hủy diệt.
“Cứ như vậy đi.” Lữ Văn Triệu người cầm đầu nhóm nhỏ năm người tổng kết: “Đến khi đó, tên khốn Từ Văn Bác sẽ đưa cả nhà lớn nhỏ đến nghĩa trang, viếng mộ em trai Từ Văn Hải của ông ta. Mọi người chia nhóm hành động, nhất định phải gi.ết ch.ết cả nhà họ Từ.”
Ba người kia đều gật đầu, chỉ có Dương Bồi hơi bất an: “Vậy… những người khác đến nghĩa trang thì sao?”
“…” Bốn người kia trầm mặc, thực ra người họ hận là Từ Văn Bác. Nhưng, phương án kế hoạch mà Tiêu Văn Đông cho bọn họ chính là cùng lúc nổ tung nghĩa trang và đập nước, rõ ràng là muốn lấy mạng của tất cả khách viếng trong ngày hôm đó.
Thầy Tiêu còn nói: “Chuyện này là để tiếng xấu của nhà họ Từ hoàn toàn vang xa, nhất định phải làm vậy!”
Nhưng mà… họ thật sự phải cho nổ chết hết hơn trăm người dân đến nghĩa trang thăm viếng hay sao?
Im lặng chốc lát, Lữ Văn Triệu lên tiếng trước: “Thầy Tiêu tin tưởng chúng ta, mới giao thuốc nổ cho chúng ta. Các anh em đang ngồi ở đây, quá khứ đã từng chịu ơn của thầy Tiêu. Hôm nay, anh ta ở trên núi Nam Sơn vất vả kéo dài thời gian, cũng chỉ để phân tán sự chú ý của cảnh sát, tiện cho chúng ta làm việc theo kế hoạch… chúng ta không thể phụ nỗi khổ tâm của anh ta được.”
Ngô Bồi Thành gật đầu: “Đến khi đó người đi nghĩa trang viếng mộ, đều là đám người giàu có. Ông chủ nhà giàu có được mấy ai là người tốt chứ? Tôi thấy cứ nổ chết hết cho xong!”
Ninh Khánh Quân và Khâu Vinh Dương đều đồng ý với cách nói của anh ta, mấy người bọn họ đều vì Từ Văn Bác mà tan nhà nát cửa. Tất nhiên không hề có cách nhìn tích cực với những ông chủ giàu có khác. Cảm thấy bọn họ đều giống như Từ Văn Bác, đều là đám ác ôn ỷ nhà giàu nghiệp lớn ức hiếp người dân bình thường!
Chỉ có Dương Bồi cau mày, anh ta biết ông chủ tội ác chồng chất chỉ có một mình Từ Văn Bác.
Đến ngày 23, những người khách khác đến tham gia “Ngày cúng viếng tròn tám năm đập nước Danh Hồ”, đều là người vô tội. Bọn họ không có lý do gánh tội thay cho Từ Văn Bác.
Nhưng mặt khác, Tiêu Văn Đông có ơn với anh ta. Năm ngoái, anh ta phải làm phẫu thuật, thầy Tiêu từng giúp anh ta sáu mươi ngàn tệ tiền cứu mạng, hình như nếu anh ta không giúp thầy Tiêu làm chuyện này, cũng không thể ăn nói được.
Nhưng mà… cuối cùng anh ta có nhẫn tâm, làm ra “vụ án vỡ đê đập nước Danh Hồ 2.0” hay không?
Trong lòng Dương Bồi đột nhiên có chút không thể thăm dò được.
Thiện lương và đúng sai của nhân tính, bóng tối và ánh sáng, nói đến cùng, chỉ cách nhau một lằn ranh mà thôi.