Nhan Vũ bị bắt cùng Đỗ Vũ Ninh đi dạo vườn trường ban ngày, vất vả lắm mới quay lại được tiệm trà sữa, Nhan Vũ nhìn thấy trong cửa hàng chật ních người, hơn nữa đa phần đều là con gái. Mà nam thần của anh cùng Ô Minh Thành đang ngồi cùng một chỗ, biểu tình trên mặt cả hai đều nhẹ nhõm.
Nhan Vũ nghĩ tới nụ hôn mới xảy ra cách đây không lâu giữa bọn họ, chân như đeo theo cục đá mang tên thê lương (1).
Chẳng lẽ nam thần an ủi Ô Minh Thành thất tình, sau đó hai người nhân tiện tranh thủ tán gẫu giết thời gian? Nhan Vũ buồn bực nghĩ, Mr.L, xem ra anh còn phải thêm cả độ hảo cảm của nam chủ đối với nam nhị nữa đấy!
“Sắc mặt cậu nhìn có vẻ không tốt.” Ô Minh Thành nói.
Cố Cảnh Luật day day ấn đường, buồn bực đáp: “Hai ngày nay không ngủ được.”
Ô Minh Thành lộ ra chiêu bài ôn nhu cười cười, “Có chuyện gì à?”
Cố Cảnh Luật vừa định trả lời, liền thấy Đỗ Vũ Ninh cùng Nhan Vũ mặt xụi lơ đi vào, biểu tình trên mặt chợt trở nên không tự nhiên, quay đầu than thở: “Không có gì.”
Đỗ Vũ Ninh chào hai người, “Ơ? Sao Học trưởng lại ở đây?”
Ô Minh Thành đáp: “Bị bạn gái cũ gọi đến chia tay.”
Đỗ Vũ Ninh ngẩn người, ánh mắt chợt nhu hòa như nước, “Học trưởng, thất tình là chuyện trong cuộc đời mỗi người đều phải…”
Cố Cảnh Luật mặt đầy khinh bỉ ngắt lời Đỗ Vũ Ninh, “Cô lại giở giọng Chicken Soup (2) ra đấy à? Nói mấy câu rỗng tuếch này để làm gì?”
“Này!” Đỗ Vũ Ninh bất mãn, “Tôi chỉ muốn an ủi Học trưởng một chút thôi mà.”
Ô Minh Thành cười nói: “Anh không sao. Cố Cảnh Luật đã an ủi anh rồi, tuy rằng cách an ủi của cậu ấy…Hmm, rất độc đáo.”
Đỗ Vũ Ninh trừng mắt với Cố Cảnh Luật, “Cậu nói gì với anh ấy đó?”
Cố Cảnh Luật nhún nhún vai, “Nói gì không quan trọng, quan trọng là Học trưởng của cô đã thoát khỏi bóng ma thất tình rồi.”
Đỗ Vũ Ninh mặc kệ Cố Cảnh Luật, “Sắp đến giờ rồi, em phải lên lớp đây.”
Ô Minh Thành đứng lên, “Anh cũng có tiết, anh với em cùng đi.”
Qua thời gian nghỉ trưa, khách trong tiệm trà sữa cũng vắng đi không ít. Cố Cảnh Luật rảnh rỗi mới chú ý Nhan Vũ vẫn còn ở đây.
“Anh sao còn chưa đi?” Cố Cảnh Luật hỏi.
“À…” Nhan Vũ đem ánh mắt đang thưởng thức nam thần thu trở về, chuyển hướng ra phía ngoài cửa kính, “Nơi này phong cảnh rất đẹp, tôi ở lại ngắm cảnh.”
Cố Cảnh Luật nhìn theo ánh mắt Nhan Vũ, chỉ thấy bên ngoài đối diện cửa kính là bãi đỗ xe của trường đại học, dựng một đống lớn xe đạp không theo trật tự.
“Hừ, mắt thẩm mỹ của anh cũng độc đáo thật đấy.” Cố Cảnh Luật ngồi xuống cạnh Nhan Vũ, chống cằm nhìn sinh viên qua lại bên ngoài, “Này, anh có từng học qua đại học không?”
Nhan Vũ cười khổ: “Tôi trông giống người không học đại học lắm à?”
Cố Cảnh Luật không hề khách khí gật đầu, “Trông giống mấy người không có văn hóa. Học cấp III chưa?”
Nhan Vũ ở trong lòng chửi rủa, nam thần, chính cậu cũng chỉ là thằng ranh mới tốt nghiệp trung học thôi biết chưa, thấy mình có văn hóa lắm à? Còn dám xem thường tôi. “Tôi đương nhiên có học đại học rồi!” Nhan Vũ kiêu ngạo tuyên bố, “Hơn nữa trường tôi còn là trường đại học trọng điểm.”
“Ồ!” Cố Cảnh Luật đâm chọt, “Vậy sao lại đi kinh doanh một shop online sắp sập tiệm tới nơi thế?”
“…” Tự mãn của Nhan Vũ lập tức đã bị đả kích đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Là do tôi không muốn làm nghề liên quan đến ngành học thôi.”
“Anh học ngành gì?”
Biểu tình trên mặt Nhan Vũ như kiểu bị táo bón, nghẹn nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Ngôn ngữ học động vật không xương sống.”
“Hả? Là cái gì?!”
Nhan Vũ lắc đầu, “Thật ra cũng chẳng có thành quả. Tôi học 4 năm cũng không biết đến tột cùng là mình học cái gì nữa.”
“…”
Nhan Vũ quan sát một lúc, cảm thấy tâm trạng Cố Cảnh Luật không tệ, bèn hỏi chuyện riêng của nam thần. “Nam thần, tôi nhớ rõ cậu nói, cậu là vì gia đình bắt học ngành không thích nên mới trốn đi, vậy cậu muốn học ngành gì?”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn đáp, “Liên quan gì đến anh?!”
“…” Tâm tư của nam thần tốt nhất là đừng nên đoán thì hơn.
Cố Cảnh Luật trầm mặc chốc lát, nói: “Tôi muốn học y.”
“A? Học y? Rất tốt đó!” Bộ dáng nam thần lúc mặc áo blouse trắng chắc chắn sẽ cực kỳ gợi cảm đó biết không?!
Thanh âm Cố Cảnh Luật nhỏ đi, “Tôi muốn làm bác sĩ thú y.”
“…” Khó trách người nhà nam thần không đồng ý.
Cố Cảnh Luật ngẩng đầu nhìn Nhan Vũ, “Ngay cả anh cũng xem thường nghề thú y?!”
“Không có không có!” Đầu Nhan Vũ lắc như trống bỏi, “Tôi thấy nghề này rất tốt, thật đấy!” Nam thần, mau dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn tôi đi!
“Tôi cũng thấy vậy.” Cố Cảnh Luật buồn bực đáp, “Nhưng bọn họ không hiểu tôi.”
Nhan Vũ không biết làm sao an ủi nam thần, bối rối nửa ngày, vẫn là cố lấy dũng khí vươn tay, nghĩ vỗ vỗ vai nam thần.
Nhưng không đợi anh động vào Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật lại đột nhiên đứng lên,