Trên màn hình quảng cáo lớn ở sân bay, Lý Thu Nghi mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc dài tới eo, môi thoa son đỏ, bối cảnh châu Âu cổ điển. Mỹ nhân nằm nghiêng trên bãi cỏ trước lâu đài, trong tay cầm một lọ nước hoa tinh xảo, hướng về màn ảnh mỉm cười, “Đây là lựa chọn của tôi, còn bạn?”
Người mẫu quốc tế Lý Thu Nghi vì quảng cáo cho sản phẩm nước hoa nổi tiếng xa xỉ mà đạt được thành công vang dội trong nước, sau một đêm trở thành tình nhân trong mộng của vô số trạch nam.
Cố Cảnh Luật đã chờ nhiều giờ ở sân bay, nếu là người khác dám để cho hắn chờ lâu như vậy, Cố đại thiếu gia đã sớm bốc hỏa rồi, nhưng hắn lần này lại kiên nhẫn một cách thần kỳ.
Lý Thu Nghi trước khi lên máy bay đã gọi cho hắn, “Tôi về nước, cậu có muốn ra sân bay đón tôi không?”
Giọng điệu của cô nghe giống như đang nói giỡn, nhưng Cố Cảnh Luật đối với chuyện này lại rất nghiêm túc. Hắn lập tức ngồi xe lửa từ nông thôn về thành phố, lại ở nhà tốn một giờ “Tắm rửa thay quần áo”, mới ngồi xe nhà tới sân bay.
Cố Cảnh Luật mặc áo khoác ngắn màu đỏ rượu vang, khiến đôi chân trông càng thon dài thẳng tắp. Hắn nhìn chằm chằm cửa ra không rời mắt, kỳ thực hắn biết hoàn toàn không cần phải như vậy, Lý Thu Nghi thuộc loại người nổi bật giữa đám đông liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, không giống tên ngu ngốc nào đó, ở trong đám người nhất định sẽ bị nhấn chìm. Lại nói, cũng không biết ngốc kia đã hết sốt chưa. Cố Cảnh Luật vừa định gọi điện qua hỏi, liền thấy một người mặc áo lông trắng, đeo kính che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, đang từ cửa ra đi về phía hắn.
Cố Cảnh Luật lập tức thả lại di động vào túi áo, mở cửa xuống xe, lộ ra nụ cười xán lạn nhất của hắn, “Thu Nghi.”
Lý Thu Nghi cười xoa xoa đầu Cố Cảnh Luật, “Cảnh Luật nhà chúng ta cao thật đó nha, đã trưởng thành rồi.”
Cố Cảnh Luật nghiêng đầu tránh, “Đã bảo đừng coi tôi như trẻ con rồi.”
“Được được được, ” Lý Thu Nghi đưa vali cho tài xế, “Cảnh Luật bây giờ không gọi tôi là chị nữa rồi, thương tâm ghê.”
Cố Cảnh Luật mặt hơi đỏ lên, chuyển đề tài: “Tôi đưa chị về nhà?”
“Không được, ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, trở về cũng không có người.”
“Vậy tới khách sạn?”
“Nhưng tôi muốn đến nhà cậu, thuận tiện thăm dì luôn. Cậu hoan nghênh tôi chứ?”
“Ừm.”
Nhan Vũ không nói một lời ăn mì, mặc cho Lục Khê nói chuyện bên cạnh cũng không có hứng đáp lại, sau đó lăn lên giường trùm đầu ngủ.
Đây cũng không phải vì anh bị Cố Cảnh Luật ngược cho thê thảm, nói khó chịu chắc chắn vẫn có một chút. Nhưng tâm trạng hiện giờ của anh càng giống như khi chơi game một đường vượt ngũ quan, trảm lục tướng, giết BOSS, mắt thấy sắp qua cửa mà hệ thống lại nói: “Đừng gấp, còn một BOSS cuối chưa giết, chiến thắng BOSS cuối khó khăn nhưng là cấp bậc SSS đó! Ha ha ha, đồ đần!” nhiều hơn. Chỉ riêng điều này cũng đủ làm anh buồn bực, đừng nói đến việc anh còn đang sốt nhẹ. Cứ tưởng rằng vùi đầu ngủ tiếp một giấc, đổ mồ hôi thì sẽ hết sốt, không ngờ anh càng ngủ càng khó chịu, lúc nóng lúc lạnh, trong cổ họng giống có lửa đốt, nuốt nước miếng cũng đau gần chết.
Nhan Vũ yêu cái mạng nhỏ của mình, để tránh sốt nhẹ lại thành sốt cao đành giãy dụa rời giường. Đi đến phòng Lục Khê, yếu ớt nói: “Tiểu Lục, tôi khó chịu quá…”
Lục Khê đang chơi máy tính lập tức đi tới đỡ lấy Nhan Vũ, sờ sờ trán anh sau đó nói: “Có phải anh quên uống thuốc không?”
“Ack…” Lời này sao nghe lại biệt nữu như vậy.
“Anh chờ tôi chơi nốt, tôi đưa anh đi châm cứu là khỏe ngay.”
Lục Khê cõng Nhan Vũ đến phòng khám trong tiểu khu. Nhiệt độ đêm đông rất thấp, Lục Khê lại chẳng hề thấy lạnh, đại khái là vì trên lưng đang có một người sốt đến 40 độ. Nhan Vũ tứ chi vô lực, mềm nhũn nằm trên lưng Lục Khê, chẳng có chút tinh thần nào.
Lục Khê hỏi: “Sao tự nhiên lại phát sốt thế này? Lúc đi nghỉ anh đi bơi mùa đông hay là lột trần đấy?”
“Ngủ sàn…”
“Cái gì!” Lục Khê giận dữ nói, “Mùa đông lạnh như vậy mà ngủ sàn, anh muốn chết có đúng không?!!”
Nhan Vũ oan ức hít hít mũi, “Cậu ta bảo tôi ngủ…”
“Ai?!”
Nhan Vũ giống như không nghe thấy Lục Khê hỏi, tiếp tục nhỏ giọng lên án: “Cậu ta chẳng những để tôi ngủ dưới sàn, còn mắng tôi ngu ngốc.”
“…”
“Cậu ta cũng không cõng tôi như cậu. Ai, tại sao đối tượng công lược cứ phải là cậu ta chứ? Là người khác tôi đã không đến nỗi vất vả như vậy. Tiểu Lục, nếu như lần này tôi bệnh chết, di sản của tôi cậu cứ lấy đi, dù sao tôi trong này cũng không có người thân. A, đúng rồi, phải để lại một phần cho Đỗ Vũ Ninh, cô ấy là một cô gái tốt…”
Nhan Vũ càng nói càng giống hồ ngôn loạn ngữ, Lục Khê mặc kệ anh mê sảng, cõng anh đến phòng khám, bảo bác sĩ châm cứu cho anh, rồi lại cõng trở về.
Châm cứu hạ sốt quả nhiên công hiệu, Nhan Vũ trở về ngủ một giấc, ra đầy mồ hôi, ngày hôm sau liền giống như người không có việc gì, thần thanh khí sảng. Lục Khê nói đùa Nhan Vũ đêm qua hứa hẹn sẽ để lại di sản với đem mật mã chi phiếu nói cho cậu ta. Nhan Vũ quá sợ hãi, lập tức sửa mật mã tài khoản.
Cứ như thế, chờ Nhan Vũ phản ứng lại, anh cùng nam thần đã vài ngày không liên lạc. Nói không buồn bực chắc chắn là giả, có thế nào thì mình cũng là bệnh nhân, ngay đến điện thoại cũng không thèm gọi một cú mới dã man chứ, còn nói độ hảo cảm 70, ai tin!
Nhan Vũ lấy di động, hình nền là ảnh anh chụp lén Cố Cảnh Luật, Nhan Vũ không có việc gì thì thích lấy các soái ca ra ngắm (nghe nói nhìn soái ca mỗi ngày, tâm trạng tốt, chính bạn cũng sẽ đẹp trai lên đó nha), nhưng hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu, Nhan Vũ quyết định đổi hình nền thành ảnh một vị ảnh đế mình thích —— hừm, đây mới là nam thần đích thực nè!
Vừa đổi hình nền xong, di động lập tức rung lên, Nhan Vũ nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến thì hết hồn, phản ứng đầu tiên là nam thần bởi vì anh thay đổi hình nền mà muốn mắng anh!
Có điều, Nhan Vũ ngốc thì ngốc, chỉ số thông minh vẫn bình thường, biết suy nghĩ vừa rồi là không có khả năng. Anh dừng lại chốc lát, trấn định tiếp điện thoại.
“Vài ngày không gặp mà cánh anh cứng rồi đúng không (1) !” Điện thoại vừa thông đã truyền đến tiếng Cố Cảnh Luật gào rú, “Dám không tiếp điện thoại của tôi!”
Nhan Vũ sửng sốt, “Cậu gọi cho tôi lúc nào?”
“Đêm qua!”
“Có sao?”
“Ha, còn chống chế à?”
“Tôi không có…”
“Không tin tôi chụp màn hình cho anh xem! Tôi có bằng chứng đấy!”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, “Đêm qua cậu gọi cho tôi sao?” Coi như cậu cũng có lương tâm, “Đêm qua tôi ra ngoài, chắc không nghe thấy.”
“Nửa đêm anh đi đâu?”
Nhan Vũ cũng hỏi lại một câu: “Nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“…” Cố Cảnh Luật trầm mặc một lát, “Ba” một tiếng cắt đứt điện