Bị cha mẹ Đỗ Vũ Long quấy quả cả ngày, Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh đều sức cùng lực kiệt. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã chỉ còn cách party sinh nhật Cố Cảnh Luật nửa giờ, bọn họ ngay đến thời gian về nhà trọ đổi quần áo cũng không có, vội vàng chạy tới Cố gia.
Khi Đỗ Vũ Ninh nhìn thấy khu biệt thự dành cho người giàu có nổi tiếng trong thành phố ở trước mặt, rốt cuộc ý thức được gia thế Cố Cảnh Luật thật sự không đơn giản như mình vẫn tưởng.
Cổng lớn đỗ không ít xe hơi đắt tiền, xem ra party sinh nhật Cố Cảnh Luật không hề giống bọn họ bình thường tiểu đánh tiểu nháo, đi KTV uống chút rượu cắt bánh ngọt linh tinh. Một chiếc xe sang trọng dừng lại cạnh hai người, từ trên xe bước xuống một cô gái mặc váy quây, bên ngoài khoác áo lông vũ (1), tay cầm clutch lấp lánh ánh kim, khoác tay một người đàn ông mặc âu phục đi về hướng cửa chính.
Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh liếc nhau, nhìn quần áo tầm thường đến không thể tầm thường hơn trên người đối phương, không nhịn được bật cười.
Tuyết rơi vài ngày liên tục, hôm nay vất vả lắm mới ngừng, nhưng lúc tuyết tan nhiệt độ bên ngoài thấp đến đáng sợ. Đỗ Vũ Ninh rét tới mức run rẩy, không ngừng hà hơi vào hai lòng bàn tay, “Nhan Vũ, em đột nhiên cảm thấy chúng ta cùng Cố Cảnh Luật không phải người trong cùng một thế giới. Chúng ta lại còn ở chung với cậu ta lâu đến thế, giờ ngẫm lại đúng là không thể tin nổi.”
Nhan Vũ cởi khăn quàng lên cổ Đỗ Vũ Ninh, “May là cậu ta không chung thế giới với chúng ta đấy, nói cách khác nếu như cậu ta cũng nghèo, thì chúng ta biết vay tiền ai? Đi nào, anh đưa em vào!”
Cố Cảnh Luật mặc âu phục đen tuyền, càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp vốn có. Trên tay cầm một ly vang đỏ, đang không yên lòng tán gẫu với Ô Minh Thành.
Quan hệ của Cố Cảnh Luật cùng Ô Minh Thành cũng không vì hắn về nhà mà chấm dứt. Sau khi biết Cố Cảnh Luật là con trai độc nhất của Cố gia, Ô Minh Thành cũng không ngạc nhiên lắm, cười trách hắn giấu diếm anh em tốt là y lâu như vậy, sau đó hai người vẫn qua lại như trước.
Lúc Cố Cảnh Luật cùng Ô Minh Thành tán gẫu, không nhịn được nhìn về phía cửa, Ô Minh Thành cũng đã nhận ra, cười hỏi hắn: “Đang đợi ai?”
Cố Cảnh Luật sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Tôi đâu có chờ anh ta.”
Ô Minh Thành nhướn mày, “Thật không.”
Khi Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, dù sao cách ăn mặc của hai người cũng không phù hợp với buổi party này. Phòng khách rộng lớn giờ đây trở thành sàn nhảy, tuấn nam mỹ nữ ở đó qua lại khiêu vũ. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục bưng những chiếc khay tinh xảo đi tới đi lui, Nhan Vũ liếc mắt nhìn điểm tâm trên khay, nuốt nước miếng, nói với Đỗ Vũ Ninh: “Chúng ta tranh thủ làm việc chính đi! Tìm được Cố Cảnh Luật, nói mọi chuyện cho cậu ta. Trong viện chỉ có mình Vũ Nhu, anh không yên tâm.”
“Được, để em gọi điện cho cậu ta.” Đỗ Vũ Ninh vừa mới lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Cố Cảnh Luật thì thấy hắn cùng Ô Minh Thành đi về phía này, vội vàng nói: “Cảnh Luật, học trưởng, đã lâu không gặp.”
Ô Minh Thành cười gật gật đầu, Cố Cảnh Luật lại liếc mắt đánh giá hai người, sắc mặt không tốt lắm, “Sao lại ăn mặc thế này?”
Nhan Vũ giải thích: “Chúng tôi gần đây hơi bận, không có thời gian thay quần áo liền chạy đến luôn.”
Cố Cảnh Luật nheo mắt, “Hai người gần đây đều ở cùng nhau?”
“Ừm. Cố Cảnh Luật, chúng tôi có chuyện muốn nhờ cậu…”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn cắt ngang anh: “Có chuyện gì nói sau! Anh ăn mặc kiểu này tham gia party sinh nhật tôi, mất mặt tôi có biết không?”
Nhan Vũ nhịn không được phản bác: “Tôi cảm thấy mình như vậy rất tốt. Đừng có lấy tiêu chuẩn của cậu ra đòi hỏi tôi.”
Cố Cảnh Luật muốn phát tác, sau lại do dự, nghĩ sở dĩ Nhan Vũ như vậy là vì bị mình cự tuyệt sinh ra thương tâm, làm mình làm mẩy chút cũng là rất bình thường, đành cố nhịn xuống. Hắn bắt lấy cổ tay Nhan Vũ, không nói một lời kéo người về phía cầu thang dẫn lên lầu. Nhan Vũ chả hiểu gì, “Làm gì vậy?”
“Đưa anh đi thay quần áo!”
“…”
Ô Minh Thành cùng Đỗ Vũ Ninh bị bỏ lại hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không khí giữa hai người này có gì đó là lạ.
Nhan Vũ bị Cố Cảnh Luật kéo vào phòng hắn, Cố Cảnh Luật đi vào phòng thay đồ, lựa lễ phục phù hợp cho Nhan Vũ. Nhan Vũ đứng ở cửa nhìn hắn, nhịn không được nhắc nhở: “Quần áo của cậu với tôi hẳn là quá lớn đi…”
“Tất nhiên là tôi biết, cho nên tôi mới đang tìm quần áo vài năm trước cho anh.”
“Ế! Thì ra cậu cũng có quần áo vài năm trước à, tôi cứ tưởng quần áo cao phú soái bọn cậu chỉ mặc một lần rồi bỏ chứ.”
Cố Cảnh Luật lườm anh, “Xem ít tiểu thuyết thôi nghe chưa.”
“Ờ.” Nhan Vũ thu lại tâm tình nói giỡn với Cố Cảnh Luật, “Cố Cảnh Luật, không cần tìm quần áo cho tôi đâu, tôi sẽ đi ngay.”
Cố Cảnh Luật ngừng động tác, bất mãn nhìn Nhan Vũ, “Anh rốt cuộc đến làm gì?”
Nhan Vũ gãi gãi tóc, “Tìm cậu giúp…” Thấy mặt Cố Cảnh Luật lập tức sa sầm, lại vội vàng bổ sung: “Đương nhiên chủ yếu vẫn là đến chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Cố Cảnh Luật hừ một tiếng, vươn tay ra trước mặt Nhan Vũ, “Đưa đây.”
“Hở?”
“Quà đó.” Cố Cảnh Luật nhìn chằm chằm Nhan Vũ, “Anh không phải nói đến chúc tôi sinh nhật vui vẻ sao? Quà sinh nhật đâu?”
Nhan Vũ thốt ra: “Thì ra cao phú soái cũng cần người khác tặng quà hả!”
“…”
“Cậu chờ chút, để tôi tìm xem.” Nhan Vũ ở trong túi áo lộn trái lộn phải, ngoại trừ ví tiền cùng di động, chỉ lôi ra được một mẩu giấy vệ sinh. Anh thật cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Cảnh Luật, “Không có quà, chỉ có giấy thôi, giấy cậu có muốn không?”
Cố Cảnh Luật cười lạnh: “Diễn đi, anh cứ diễn đi.”
“A?”
“Đừng tưởng tôi không biết trò mèo của anh. Anh cố ý không mang theo quà, không phải để nói một câu ‘Ai nha, quên đem mất rồi, để tôi tự tặng mình cho cậu vậy nhé’? Anh nghĩ tôi dễ dụ thế à?! Ấu trĩ!”
“…”
Cố Cảnh Luật tận lực làm cho biểu tình của bản thân không trở nên quá mức đắc ý. “Để theo đuổi tôi, anh cái gì cũng dám làm nhỉ. Như vậy đi, nhìn anh