Tâm trạng Nhan Vũ lúc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung —— Định Mệnh!
Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến công ty làm, một giờ trước vừa bỏ đồ vào ngăn kéo trống rỗng. Thế mà giờ, thứ này lại xuất hiện trong ngăn kéo của anh.
Chẳng có đứa nhàn rỗi sinh nông nổi nào không có việc gì lại đem một quyển tiểu thuyết cẩu huyết tục không đỡ nổi bỏ vào ngăn kéo mình cả, khả năng duy nhất chính là ——
Nhan Vũ quan sát bốn phía, xác định đám đồng nghiệp vẫn đang sôi nổi thảo luận về tổng tài trẻ tuổi mới tới, ôm sách, lén lút ra khỏi văn phòng.
Nhan Vũ như đi ăn trộm, một đường thật cẩn thận vào toilet, vào một phòng trống, khóa cửa lại, run run mở ra.
Nhìn trang đầu tiên, Nhan Vũ liền chứng thực suy đoán trong lòng mình. Quyển tiểu thuyết này đúng là hạ bộ, nói về việc nam nữ chính gặp lại sau 6 năm chia cách.
Này, hạ bộ cũng giống thượng bộ, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh là có ý gì hả, muốn anh chơi tiếp sao?
Đùa kiểu gì thế! Anh đây tuy rằng rất thích cái mặt Cố Cảnh Luật, nhưng nhớ tới thời gian khổ sở theo đuổi, lại nhiều lần bị ghét bỏ khi xưa…Nhan Vũ chỉ muốn treo cổ trước cửa nhà Mr.L.
Điều này đương nhiên là không có khả năng. Mr.L có ở thế giới này không cũng là vấn đề, cứ cho là ở đi, tới giờ cũng chỉ có anh ta tìm Nhan Vũ, Nhan Vũ lại chẳng có cách nào chủ động triệu hồi anh ta.
Nhan Vũ mở nắp bồn cầu, muốn xả trôi quyển sách trong tay, cho nó biến mất không còn vết tích. Nhưng anh do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn hạ không được quyết tâm, dứt khoát ngồi trên bồn cầu, bắt đầu cẩn thận mở ra đọc.
Thượng bộ nói đến nữ chủ vì cứu em họ, đồng thời cũng bởi quan hệ ái muội của nam chủ cùng nữ nhị mà bị tổn thương, nhận chi phiếu của mẹ nam chủ Trương Liễu Lan, đưa bà nội rời khỏi thành phố. Mà nam chủ biết được nữ chủ vì tiền rời khỏi mình, giận dữ đi theo nữ nhị xuất ngoại du học. Đương nhiên, điều này không có nghĩa nam chủ buông tha nữ chủ, lựa chọn nữ nhị. Nam chủ ngạo kiều tự trọng cao trong lòng thủy chung không từ bỏ được nữ chủ, cảm giác đối với nữ chủ vẫn là yêu hận đan xen.
Xác định nam chủ đi rồi, nữ chủ đưa bà nội trở lại thành phố, hoàn thành việc học, vào một công ty gia đình làm việc, trải qua những ngày bình yên.
Thẳng đến 6 năm sau, nam chủ lấy thân phận người thừa kế tập đoàn về nước.
Tình hình ở văn phòng mới rồi cùng những gì trong sách miêu tả giống nhau như đúc —— nữ chủ đi vào văn phòng, nghe thấy đám đồng nghiệp sôi nổi thảo luận về tổng tài trẻ tuổi mới tới. Họ nói nhiều như vậy, Nhan Vũ chỉ dùng một câu để tổng kết, chính là: siêu siêu ngầu (1), kim cương vương lão ngũ (2).
Những người chưa kết hôn, số ít phụ nữ đã kết hôn cùng một bộ phận đàn ông xuân tâm nảy mầm, hy vọng có thể cùng vị tổng tài trẻ tuổi này phát sinh gì đó. Còn đối với một cô gái đơn thuần thiện lương như nữ chủ, không quan tâm tiền tài, lại từng bị hào môn thế gia tổn thương, đương nhiên không có hứng thú với tổng tài.
Trong khi tất cả mọi người tụ một chỗ bàn tán về tổng tài mới, nữ chủ yên lặng ngồi một bên. Một tiền bối đang nói vui vẻ, lại thấy cô không có việc gì, liền bảo nữ chủ đi mua giúp mỗi người trong văn phòng một cốc cafe.
Lấy kinh nghiệm đọc sách của Nhan Vũ, anh biết, cẩu huyết tới rồi.
Nữ chủ đang cầm cafe chờ thang máy. Thấy thời gian nghỉ trưa sắp qua, nữ chủ khẽ cắn môi, ấn hạ thang máy cao tầng chuyên dụng.
Cửa thang máy vừa mở, nữ chủ liền vội vội vàng vàng đi vào, khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia của nam chủ, lắp bắp kinh hãi, trượt tay, cafe liền ụp vào bộ vest quý giá của hắn.
“Hai người bốn mắt giao nhau, trong mắt đều là cảm xúc phức tạp.”
Nhan Vũ khép lại sách, sắp xếp thông tin vừa nhận được —— tổng tài mới tới NS, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị.
Nhan Tiêu: Anh, là ai xúi anh đưa em đến công ty này thế hả!
Đúng lúc Nhan Vũ đang vặn xoắn, cửa đột nhiên bị mở ra, Nhan Vũ hoảng sợ ngẩng đầu, ánh vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Cảnh Luật, cùng vết bẩn trên chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Nhan Vũ miễn cưỡng cười cười: “Lại gặp nhau, ha ha ha…”
Cố Cảnh Luật nheo mắt, đi vào phòng, sau đó cúi người, từ từ kề sát vào Nhan Vũ.
Nhan Vũ nhìn vẻ đẹp gần như hoàn hảo cách mình ngày càng gần, làn da không tì vết, lông mi thật dài, đôi môi mỏng manh. Tim Nhan Vũ đập thùm thụp như điên, nhịn không được cảm thán —— mình quả nhiên là thích cái mặt cậu ta làm sao bây giờ aaaaaaa!
Không biết sao, Nhan Vũ lại nhớ đến người đàn ông thứ ba cùng mình ước pháo, nếu như cậu ta có khuôn mặt như vậy, anh còn có thể ở một giây cuối cùng chạy mất sao?
Cố Cảnh Luật giật lấy quyển sách trong tay Nhan Vũ, nói: “Anh còn ở đây đọc sách?”
“Hự…” Cái đầu tạm thời bị sắc đẹp mê hoặc của Nhan Vũ khôi phục vận hành, “Tôi, chỉ tùy tiện xem một chút thôi.” Nói xong, định lấy lại sách.
Cố Cảnh Luật hơi nghiêng người, ngăn cản động tác của Nhan Vũ, nhìn nhìn bìa sách.
Nhan Vũ khẩn trương gần chết, vạn nhất cậu ta mở ra nhìn thấy nam nữ chính bên trong là…
May sao, Cố Cảnh Luật chỉ nhìn thoáng qua tên sách, liền không chút khách khí cười nhạo anh: “Lại còn đọc loại sách này.”
Nhan Vũ cười cười, “Trả cho tôi đi!”
“Anh có biết, công ty có quy định nhân viên trong giờ làm việc không được làm việc riêng không.” Cố Cảnh Luật nhìn đồng hồ, “Vào giờ làm mười phút rồi.”
Nhan Vũ gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách trên tay Cố Cảnh Luật, trong lòng nghĩ tới 100 cách để lấy lại, “Xin lỗi, lần sau tôi không thế nữa.”
Thấy lực chú ý của Nhan Vũ toàn bộ tập trung trên cuốn sách bại hoại mà không phải mình, Cố Cảnh Luật đầu tiên là khó chịu, sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
“Anh chẳng khác gì 6 năm trước.”
“Hì, bọn họ đều nói tôi mặt baby, he he…”
Cố Cảnh Luật lắc đầu, “Không phải cái đó. Vì theo đuổi tôi mà xem loại sách này, anh cái gì cũng dám làm nhỉ.”
“…”
“Chỉ là một quyển trong số đó thôi hả? Khẳng định còn có những quyển khác nữa.”
Nhan Vũ ở trong lòng chọi gạch Cố Cảnh Luật tự kỷ, lại nghĩ không bằng nhân cơ hội dời đi lực chú ý của hắn, liền ngượng ngùng cười: “Đúng vậy đúng vậy. Còn có rất nhiều,…Đây chỉ là một quyển trong số đó thôi, căn bản không có gì đặc biệt! Cậu phải tin tưởng tôi!”
Cố Cảnh Luật hèn mọn nhìn Nhan Vũ, “To đầu thế rồi còn xem loại sách này không sợ cưa sừng làm nghé à! Anh cho là làm theo trong sách thì có thể một lần nữa theo đuổi được tôi sao? Đừng có vọng tưởng.”
Nhan Vũ đối với ba chữ “theo đuổi được” có chút nghi ngờ —— anh chẳng lẽ