Cố Cảnh Luật mở mắt, việc đầu tiên chính là ấn nút khởi động notebook, sau đó mới ngáp một cái đi rửa mặt.
Nhà trọ có tất cả hai phòng tắm, một cái trong phòng chủ nhà, Cố Cảnh Luật cùng Đỗ Vũ Ninh dùng chung một cái khác.
Vào phòng tắm, Đỗ Vũ Ninh đang đứng đánh răng vừa lúc phun ngụm nước súc miệng cuối cùng, yếu ớt chào hỏi Cố Cảnh Luật: “Chào buổi sáng.”
Cố Cảnh Luật nhìn cô một cái, “Nhìn cô cứ như đến tháng ấy.”
Đỗ Vũ Ninh cười khổ: “Đêm qua tôi say rượu nhá.” Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới gì đó, khẩn trương hỏi: “Tôi uống say không có làm ra chuyện gì kì quái chứ?”
Sắc mặt Cố Cảnh Luật trở nên có phần khó coi: “Cô thì không làm gì hết, nhưng người kia…”
“Người nào?”
Cố Cảnh Luật liếc mắt về phía cửa, tiến đến gần Đỗ Vũ Ninh nhỏ giọng: “Cô có cảm thấy thằng cha kia không được bình thường không?”
“Ai cơ?”
“Nhan Vũ.”
Đỗ Vũ Ninh kinh ngạc: “Tôi á? Tôi thấy anh ấy bình thường mà.”
Cố Cảnh Luật ra vẻ thần bí, “Nói cho cô biết, lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta giống như thằng đần vậy đó, nhìn thấy tôi liền như chó cái động dục nhìn thấy chó đực vậy…”
Đỗ Vũ Ninh mặt đầy hắc tuyến: Soái ca, không phải cậu đang tự chửi mình luôn đó chứ?
“Sau đó, anh ta một mực tôn sùng tôi là ‘Nam thần’! Ờ thì, cái này cũng có thể hiểu được, ai bảo mị lực của tôi lớn thế làm gì.” Cố Cảnh Luật tận lực không để mặt mình trở nên quá mức đắc ý.
“…”
“Nhưng là, đêm qua anh ta lại…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Nhan Vũ thở phì phò xuất hiện trước cửa. Mới sáng ra đã thấy nam thần cùng nữ chủ kề tai thì thầm to nhỏ thử hỏi không cáu sao được!
Hai người liếc nhau, Cố Cảnh Luật nhét bàn chải vào miệng chuyên tâm đánh răng, Đỗ Vũ Ninh mất tự nhiên cười cười: “Em phải đến trường đây, tối gặp sau nhé.”
Cố Cảnh Luật rửa mặt xong, ngậm một miếng bánh mì trở lại phòng lên mạng. Đại khái là xem vài trang web đăng tin cho thuê nhà trọ, phát hiện mình có thể dùng ít tiền như vậy thuê một căn nhà có bốn phòng ngủ hai phòng khách, một nhà bếp cùng hai phòng tắm ở nội thành quả thực chính là kì tích, Cố Cảnh Luật đột nhiên cảm thấy cũng không phải không thể nhịn Nhan Vũ. Có điều, làm hắn sốt ruột là một người đàn ông gần 30 như Nhan Vũ lại ngày ngày ru rú ở nhà, cũng không đi làm, thế không phải giống như hắn thường xuyên cùng một tên có bệnh xà tinh (1)sống chung một nhà phần lớn thời gian sao.
Cố Cảnh Luật buồn bực hồi lâu, quyết định ổn định tâm tình một chút, nhưng là vừa mở game ra, mạng đứt cái phựt.
Kiểm tra thấy không phải máy tính có vấn đề, Cố Cảnh Luật tức thì nổi giận: Anh giả ngây giả dại quấy rầy nam thần tôi đều nhịn, cơ mà mịa nó cư nhiên lại dám cắt mạng của thằng này?!
Cố Cảnh Luật một thân lệ khí ra khỏi phòng, phát hiện Nhan Vũ không có trong phòng khách, liền thở phì phì đá cửa phòng anh.
“Ra đây! Tôi cam đoan không đánh chết anh!”
Kẹt một tiếng, cửa phòng không mở, nhưng thật ra cạnh cửa đã mở rồi. Nhan Vũ trong tay ôm ba bốn cái hộp giấy, nhìn bộ dạng tức giận của Cố Cảnh Luật, trước tiên đóng cửa sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Bốn phòng mỗi người một phòng, kế tiếp chính là phòng sách của Nhan Vũ —— Cố Cảnh Luật cho là như vậy.
“Đứt. Mạng!!” Cố Cảnh Luật nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Tôi biết.” Nhan Vũ mặt đau khổ, “Phải đóng tiền internet.”
Cố Cảnh Luật gầm lên: “Thì mau đi đóng đi chứ còn gì nữa!”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng không có tiền.”
“Tí tẹo tiền ấy cũng không có?!” Cố Cảnh Luật khiếp sợ đáp, “Chưa đến 100 đồng mỗi tháng chứ mấy!”
“Tôi nghèo rớt mồng tơi, tiền chỉ vừa đủ sống, chỗ dư không phải trả tiền thuốc men cho cậu hết rồi sao.” Nhan Vũ ủy khuất, “Cậu còn chưa trả lại tôi.”
“…”
“Còn nữa, tiền thuê nhà cũng chưa đưa.”
Cố Cảnh Luật hơi xấu hổ, ngoài miệng lại vẫn không chịu thua, “Hừ, tôi có nói không trả anh chưa, chẳng qua quên mất.”
Nhan Vũ mặt mày hớn hở, “Vậy giờ cậu nhớ ra chưa?”
Cố Cảnh Luật khó chịu đáp: “Không phải anh nói tôi là nam thần của anh sao? Tốn chút tiền cho nam thần thôi cũng lằng nhằng, dối trá!”
Nhan Vũ kêu thảm thiết: “Nam thần đáng hâm mộ thật đó, nhưng mạng sống quan trọng hơn! Tôi mà chết đói thì lấy gì đi yêu cậu hả nam thần!”
“Rồi rồi.” Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn đáp, “Thôi giùm cái đi! Lại đây, tôi đưa tiền cho anh.”
Nhan Vũ thỏa mãn đi theo Cố Cảnh Luật vào phòng hắn. Cố Cảnh Luật lấy ví, mở ra nhìn thoáng qua, mặt nhất thời đen lại.
Nhan Vũ đứng bên cạnh đương nhiên cũng thấy được tình trạng trong ví, tuy rằng anh không nhìn thấy mấy tờ hồng hồng in mặt bác Mao (2), nhưng lại thấy một đống thẻ tín dụng —— vầy là quá được rồi! Nam thần quả nhiên đáng mặt cao phú soái nha, làm gì có anh đẹp trai giàu có nào tích trữ một đống bác Mao khắp nơi khoe khoang, bọn họ đều là phong độ đưa thẻ cho nữ chủ, “Quẹt thoải mái!” Emma, lời nói giản dị chẳng cần mông má gì sất này trong lòng Nhan Vũ đúng là lời tâm tình đẹp nhất mà.
Cố Cảnh