- Mật Kết-
Cùng giường chung gối.
Đây nhất định sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng Cố Triêu Hi vẫn rất nhanh vào giấc ngủ -- vì cậu uống say.
Trước khi nhắm mắt lại rõ ràng cận ngủ ở ngoài mép giường, sau khi ngủ cậu lật qua lật lại, lăn qua lăn lại, lăn đến bên cạnh Thịnh Minh Dịch, ôm chặt lấy cánh tay anh, mặt dán lên vai anh, còn vô thức cọ cọ mấy cái.
Thịnh Minh Dịch nhìn mặt cậu, trầm mặc một lúc, sau đó rút tay mình ra, đắp kỹ lại chăn cho cậu, dịch sang bên cạnh.
Cố Triêu Hi lại lăn sang bên khác.
wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch kéo lấy cánh tay cậu, tránh cho cậu bị rơi xuống đất.
Cố Triêu Hi không lăn nữa, yên tĩnh nằm bên cạnh ngủ được một lúc.
Thịnh Minh Dịch yên lặng nhìn cậu, sau khi nhìn được mười phút, không nhịn được nâng tay lên định đặt lên đầu cậu, nhưng lại lưỡng lự mấy giây rồi rụt tay lại.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, lá cây và tuyết thi nhau đập vào cửa sổ, Cố Triêu Hi lại ngủ ngon lành.
Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn nhẹ nhàng rải lên gương mặt cậu, miệng cậu hơi hơi hé ra, hơi thở có mùi rượu nhẹ.
Làm say lòng người.
*Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju
Thịnh Minh Dịch nhìn chằm chằm cậu nửa giờ, cuối cùng cũng buồn ngủ, định nâng tay tắt đèn thì Cố Triêu Hi lại bắt đầu động đậy, anh vội vàng đi lấy điện thoại.
Lúc này Cố Trêu Hi không ôm cánh tay anh nữa mà lao vào lòng anh.
"Aizz --"
Thịnh Minh Dịch bất ngờ không kịp phòng.
Đối phương giống như một cậu bé cuộn vào lồng ngực anh, tứ chi ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nóng bỏng ấy đang cọ cọ trên lồng ngực anh, cọ đến mức áo choàng tắm của anh tuột ra, mặt cậu cọ thẳng lên ngực anh.
Hơi thở nóng rực phun lên ngực, Thịnh Minh Dịch giật mình, trong nháy mắt cả người cứng đơ.
Nhột quá.
Anh muốn đẩy người ra, nhưng Cố Triêu Hi lại ôm càng chặt hơn.
Lúc người say rượu thì sẽ khỏe hơn, giống hệt như một con bạch tuộc, cực kỳ quấn người.
Thịnh Minh Dịch không đẩy được người ra, ngược lại làm cho mình ra một thân mồ hôi, mà Cố Triêu Hi lại nhích tới nhích lui, làm cho anh cực kỳ ngại ngùng.
Anh cong một chân lên, thở ra một hơi nóng, nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng có chút bực.
Đúng vậy, thật sự hơi bực, bởi vì anh không biết đối phương nghĩ anh là ai.
Hay là......
"Minh Dịch......"
Một âm âm thanh mơ hồ vang lên, Thịnh Minh Dịch hơi sửng sốt.
"Gì?" Anh theo bản năng hỏi.
Anh nghi ngờ bản thân không nghe rõ.
wattpad-camduongquytmat
Nhưng thật ra là anh nghe rõ, chỉ là trái tim tưởng bản thân nghe sai, muốn xác nhận lại một lần nữa thôi.
Nhưng Cố Triêu Hi không gọi tên anh nữa, chỉ hừ hừ trong mũi hai tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ngực anh ngủ.
Trong lòng Thịnh Minh Dịch dâng lên một loại cảm xúc phiền muộn, anh đột nhiên không biết bản thân vừa rồi có thật sự nghe được đối phương gọi gì không nữa.
Là gọi tên mình sao?
Hay là mình nghe lầm?
Đáng tiếc những câu hỏi này không có đáp án.
Thôi bỏ đi.
Ngủ đi.
Anh muốn xoay người tắt đèn, Cố Triêu Hi lại sống chết ôm chặt lấy anh, không để anh rời đi.
Thịnh Minh Dịch cao to hơn cậu, vốn dĩ có thể đẩy cậu ra, nhưng hình như lại bị hơi thở nóng rực của cậu hút hết sức lực, thật sự không có cách nào đẩy tay chân cậu ra, nên đành nghiêng người tắt đèn bàn bên cạnh mình.
Thôi bỏ đi.
Không tắt nữa.
Cũng chẳng phải không trả nổi tí tiền điện ấy.
Tổng tài nhiều nhất là tiền.
wattpad-camduongquytmat
Anh bỏ cuộc không giãy giụa nữa, kéo chăn lên, đắp lên đến vai cho đối phương, chuẩn bị ngủ, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng – anh không biết nên để tay ở đâu.
Ngay lúc anh đang còn phân vân, lại nghe Cố Triêu Hi mơ hồ nói: "Ôm ôm......"
Não Thịnh Minh Dịch chết máy.
Em ấy bảo mình ôm em ấy?
Mình......!mình có cần ôm em ấy không??
Đây, là một vấn đề nghiêm túc.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Triêu Hi mở mắt, bỗng nhiên phát hiện ra cậu bị người ta ôm trong lòng, mặt cậu đang dán chặt vào ngực của đối phương!
"Anh làm gì vậy!" Trong nháy mắt cậu bừng tỉnh, đẩy mạnh người kia ra.
Thịnh Minh Dịch đang ngủ ngon, đột nhiên bị làm tỉnh, không nhịn được nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"
"Anh làm gì?" Cố Triêu Hi cao giọng, vô cùng căm phẫn, "Biết ngay là anh không tốt đẹp gì mà!"
Thịnh Minh Dịch trầm mặt, lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường ra, tùy ý nhấn nhấn hai cái, sau đó ném sang cho cậu.
Cố Triêu Hi nghiêng đầu, nhìn thấy video đang phát lại toàn bộ quá trình bản thân lăn về phía đối phương, ôm lấy đối phương.
- - Sau khi mình ngủ thế mà lại làm ra loại chuyện này?!
Mặt cậu lập tức đỏ bừng, bực tức đập hai phát vào chỗ chăn bên Thịnh Minh Dịch.
"Anh thế mà lại quay mấy kiểu này! Anh bị điên à!"
Thịnh Minh Dịch ngáp một cái: "Không quay lại để cho cậu vu oan à?"
Anh dùng ánh mắt châm biếm nhìn đối phương: "Cậu Cố à, bây giờ cậu còn điều gì muốn nói nữa không?"
Cố Triêu Hi không còn cái mẹ gì có thể nói nữa, vội vàng nâng tay lấy điện tay của anh xóa video đi.
Xóa xong cậu cong môi lên, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Minh Dịch dụi dụi mắt, dùng vẻ mặt lười biếng nói: "Tôi vẫn còn lưu."
Cố Triêu Hi: "......"
Cố Triêu Hi hoàn toàn cạn lời: "Anh nghiêm túc đấy à? Mấy người làm tổng tài như anh đều vô vị như vậy sao?"
Sắc mặt Thịnh Minh Dịch dịu đi, mang theo một nụ cười mỉm nói: "Cái này không gọi là vô vị, đây được gọi là phòng trước khỏi họa."
Cố Triêu Hi cào cào tóc, vẻ mặt cáu kỉnh."Hiếm lạ lắm à? Cái này nhiều lắm cũng chỉ tính là tôi ôm ấp yêu thương thôi mà, cũng chẳng có nội dung mát mẻ gì cả, anh xóa nhanh đi."
"Xin lỗi." Thịnh Minh Dịch ung dung nhàn nhã, nhìn cực kỳ thiếu đánh.
"Xin lỗi, là tôi sai." Cố Triêu Hi ngồi trên giường, hai tay tạo thành chữ thập, bái bái hắn, "Tôi không nên lăn vào lòng ngài, không nên quấn lấy ngài, xin lỗi xin lỗi."
Thịnh Minh Dịch lắc đầu: "Không phải cái này."
Quá nhất một bận*, không phụng bồi.
(*Vốn là quá tam ba bận, nhưng ở đây bạn Hi còn không thèm để đến lần thứ 2)
Cố Triêu Hi ngã xuống giường một lần nữa, liếc anh một cái: "Là tự anh muốn ngủ cùng với tôi, không thể trách tôi được.
Có ngon thì anh đăng video lên đi."
Cậu kéo chăn đắp lên người, ngáp một cái.
wattpad-camduongquytmat
Buổi sáng mùa đông luôn làm cho người ta vô cùng lưu luyến ổ chăn, đằng nào cũng chẳng có việc gì, cậu không muốn rời giường lắm.
Hai người đắp chung một cái chăn, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ có một chút, hai người nằm ở trên giường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt hai bên vô cùng vô tư.
Đàn ông với nhau cả, ngủ cùng nhau cũng chẳng làm sao.
Cũng chẳng mang thai được.
Đêm hôm qua lúc đi ngủ bọn họ không kéo rèm cửa sổ lại, giờ phút này có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, cực kỳ đẹp.
Nằm thêm nửa tiếng, Cố Triêu Hi không nằm tiếp được nữa.
"Tôi muốn ra ngoài chụp ảnh."
"Lạnh." Thịnh Minh Dịch nói, "Ở nhà thôi."
"Anh là người già à?" Cố Triêu Hi ngồi dậy, dùng sức kéo tay anh, "Dậy đi, ra ngoài cùng tôi."
Thịnh Minh Dịch nằm bất động, trầm mặc, Cố Triêu Hi đành phải dậy trước, chạy sang bên chỗ anh, lại kéo tiếp.
Sau đó kéo cả người xuống đất.
Thịnh Minh Dịch không nhịn được cười lên, Cố Triêu Hi cũng mệt ngã vật