- Mật Kết-
"Không được."
Thịnh Minh Dịch rút tay mình ra: "Cậu đi ngủ đi, tôi còn công việc phải làm."
Nói xong thì vào thư phòng.
Anh vừa nói mình phải làm việc thì Cố Triêu Hi cũng không trêu anh nữa, ngược lại còn hâm nóng một cốc sữa bò mang vào thư phòng, đặt lên bàn cho anh, sau đó chuyển ghế, nằm bò ra bàn nhìn anh.
Nhưng lại thấy Thịnh Minh Dịch ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, không mở gì ra cả.
Một cơn mưa xối xả bất chợt rơi xuống, rào rào rơi vào trái tim anh, khiến cho Thịnh Minh Dịch tâm loạn như ma.
Cố Triêu Hi đứng dậy đi đóng cửa sổ.
wattpad-camduongquytmat
Rồi ra ngoài lấy cái áo khoác vào choàng lên cho Thịnh Minh Dịch, sau đó lại tiếp tục ngồi cùng anh.
Nếu bọn họ là một đôi vợ chồng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ ấm áp lắm.
Vợ cùng mình làm việc, người đàn ông nào cũng sẽ hăng hái hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ không phải vợ chồng, cũng chẳng phải người yêu.
Một lúc sau Thịnh Minh Dịch quay đầu nhìn người bên cạnh mình: "Xin lỗi, cậu ở đây tôi không thể làm việc được."
"Tôi quấy nhiễu trái tim anh sao?" Cố Triêu Hi đứng lên, cười nói, "Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi, vậy tôi đi ngủ đây."
Đợi đến lúc cậu rời khỏi thư phòng Thịnh Minh Dịch đứng dậy khóa cửa lại, sau đó quay lại chỗ máy tính, hai tay chống đầu trầm mặc một lúc, sau đó dùng sức xoa xoa mặt mình.
Bực bội.
Cực kỳ bực bội.
*Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju
Anh bưng cốc sữa lên uống, uống được một nửa lại nghĩ đến mấy nội dung không được hài hòa cho lắm, bỗng nhiên không uống nổi nữa.
Đúng là tự tạo nghiệp chướng.
Hai tay Thịnh Minh Dịch đặt trên bàn phím, mở trang tìm kiếm ra, anh nhập vào ba chữ "bạn trai cũ", lại xóa đi, đổi thành --"Mất trí nhớ", sau khi xem sơ qua một lượt kết quả tìm kiếm anh lại tìm mấy thứ như "tôi mất trí nhớ" "sau khi mất trí nhớ" "làm sao để hồi phục trí nhớ" "tôi rốt cuộc yêu ai" "tôi có được tính là trai đểu không".
Một đống các kết quả loạn tùng phèo hiện ra trang chủ, anh xem rất nhiều, còn tìm ra khá nhiều tiểu thuyết.
Cái gì mà《 Sau khi mất trí nhớ yêu đương với tổng tài 》, 《 Sau khi mất trí nhớ gả vào nhà giàu》, 《 Sau khi mất trí nhớ tôi nổi tiếng rồi 》......!Nguyên nhân mất trí nhớ của nhân vật chính trong mỗi truyện không giống nhau, câu truyện nào cũng khá là ly kỳ.
Đọc tiểu thuyết đến tận ba giờ sáng, Thịnh Minh Dịch thật sự không thể thức được nữa mới tắt máy tính lên lầu đi ngủ.
Quả nhiên Cố Triêu Hi đang nằm trên giường anh, chỉ nằm bên phải, để lại cho anh một chỗ rộng.
Thịnh Minh Dịch ngồi xuống giường, nhìn cậu một lúc, không nhịn được vươn tay ra vuốt ve gương mặt cậu.
Đang vuốt anh lại nghĩ đến câu hỏi mà Cố Triêu Hi hỏi hôm trước, nên không dám vuốt nữa, vội vàng rút tay lại.
Tuy rằng đối phương nói không để ý anh rốt cuộc yêu ai, nhưng anh cũng không phải ngốc, đương nhiên biết người ta chỉ nói vậy thôi, trong lòng nhất định sẽ cực kỳ để ý đến lựa chọn của anh.
Đừng thấy người nào đó bây giờ đang nhiệt tình như lửa, yêu thương nhung nhớ, dùng đủ loại câu dẫn với anh, nhưng anh biết tất cả chỉ là thử mà thôi!
Thử thì thôi không tính đến, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là dù anh có chọn như thế nào thì cũng là sai.
Người khác đặt câu hỏi cần đáp án, Cố Triêu Hi đặt câu hỏi là cần mạng.
Thịnh Minh Dịch thở dài.
wattpad-camduongquytmat
Trong lúc anh vô tình quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện ra trên tủ đầu giường của mình có thêm hai món đồ.
- - đồ dùng quan trọng cho cuộc sống hài hòa.
Trước khi Cố Triêu Hi ngủ còn cố ý để hai thứ đồ này ở đây.
Đây là ám chỉ trần trụi, là bẫy rập.
Âm hiểm, quá âm hiểm.
Thịnh Minh Dịch vội vàng cầm lấy hai món đồ kia vứt vào thùng rác, sau đó sang phòng bên cạnh tắm rửa rồi ngủ.
Nằm xuống không bao lâu anh lại bò dậy quay lại phòng ngủ chính, dùng điện thoại soi sáng thùng rác, bắt đầu lục lọi, muốn nhặt lại hai món đồ kia đặt về chỗ cũ.
- - nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được.
"Đang tìm gì vậy?"
Giọng nói của Cố Triêu Hi thình lình vang lên.
Thịnh Minh Dịch hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất.
"Tôi......"
"Ở đây." Cố Triêu Hi nghiêng người kéo ngăn kéo ra, nhìn anh, nói, "Cho nên anh thích làm mấy việc này với tôi sau khi tôi ngủ sao?"
Thịnh Minh Dịch nhặt hết rác bỏ lại vào thùng: "Cậu đừng nói linh tinh."
"Chậc chậc chậc, " Cố Triêu Hi nhoài người trên giường thong thả đung đưa chân, "Không ngờ anh lại là loại người này."
Mặt Thịnh Minh Dịch tái xanh: "Tôi cũng không ngờ cậu là loại người này."
Dọn sạch rác xong anh đứng dậy, muốn đi ngủ nhưng Cố Triêu Hi lại kéo lấy góc áo anh.
"Chúng ta nói chuyện."
"Ngủ."
"Vậy tôi về đây." Cố Triêu Hi lật chăn ra muốn xuống giường.
"Đừng đi, " Thịnh Minh Dịch theo bản năng đè cậu lại, rồi lại cảm thấy câu "đừng đi" của mình hơi kỳ lạ, vì vậy lại bổ xung thêm một câu, "Muộn lắm rồi."
Cố Triêu Hi cố chấp muốn đứng dậy.
wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch lại đè vai cậu xuống: "Bên ngoài đang mưa."
"Mưa thì làm sao?" Ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt đi, căn phòng chìm vào bóng tối, Cố Triêu Hi nói, "Trời mưa thì tôi có thể không hiểu rõ ràng không biết gì cả mà ở nhà anh sao?"
Cậu dùng sức đẩy đối phương ra, Thịnh Minh Dịch không còn cách nào khác chỉ có thể đưa tay ra ngăn.
Hai người lôi lôi kéo kéo, cố chấp như nhau.
Một người muốn đi, một người muốn ở.
Một lúc sau một tiếng sấm vang lên làm Cố Triêu Hi giật mình, Thịnh Minh Dịch nhân cơ hội nhét cậu vào trong chăn, bản thân cũng vào theo, ôm chặt lấy cậu đề phòng cậu chạy trốn.
"Tôi......" Cố Triêu Hi muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị tiếng sấm dọa cho rụt cổ lại, theo bản năng chui vào lòng anh.
Nói ra thì hơi mất mặt nhưng cậu thật sự rất sợ sấm sét.....!
Thịnh Minh Dịch còn nhỏ giọng cười trên đỉnh đầu cậu.
Cố Triêu Hi không nhịn được cho anh một đấm, nhưng vốn dĩ cậu đang bị ôm nên không thể dùng sức được, một quả đấm không đau cũng chẳng ngứa, ngượclại lại giống như tán tỉnh ve vãn.
"Tôi đi kéo rèm cửa sổ."
Thịnh Minh Dịch buông cậu ra, nâng chăn lên vượt qua người cậu đi đến chỗ cửa sổ kéo rèm, sau đó quay lại đẩy đẩy cậu: "Cậu ngủ bên trong."
Cố Triêu Hi lăn vào phía trong, để chỗ cho anh.
wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch lên giường, nghiêng người chủ động ôm cậu vào lòng, kéo đầu cậu vào trước ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nói với cậu: "Ngủ đi, đừng sợ, nếu nó đánh cũng sẽ đánh tôi trước, không đánh vào cậu đậu."
"Đương nhiên phải đánh anh trước, " Cố Triêu Hi oán giận nói, "Cái này anh......!anh......"
Cậu nghiến răng ngiến lợi nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nói nặng lời nào cả.
Bên ngoài tiếng sấm không dứt, cái ôm của Thịnh Minh Dịch lại thật vững vàng, cậu không nhịn được hỏi: "Bây giờ anh không sợ mối tình đầu của anh để ý à?"
"Cậu không nên hỏi những loại cậu hỏi này ở những lúc như thế này đâu?" Thịnh Minh Dịch hơi hơi cúi đầu, "Cậu muốn ngủ một mình à?"
"Là tôi sai." Cố Triêu Hi vội vàng ôm lấy đối phương, còn gác cả chân lên người anh.
Một lát sau cậu lại nói: "Thật ra anh không cần phải như vậy đâu......!con người đều phải hướng về phía trước, người ta cũng không còn nữa, anh cũng không thể thủ tiết mãi được đúng không? À không đúng, anh là công...!dù sao cũng là ý đó.
Người khác còn yêu đến mười mấy lần ấy chứ, anh mới lần thứ hai thì có là gì? Anh không cần thiết phải tự trách, không cần xoắn xuýt.
Anh nên bước ra ngoài, ôm lấy tương lai, cũng ôm lấy tôi.
Hãy tin rằng chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc thì mối tình đầu của anh cũng chúc phúc cho anh."
"Không đâu, " Thịnh Minh Dịch nói, "Tính chiếm hữu của em ấy rất mạnh, nhất định sẽ nguyền rủa chúng ta."
"Sao lại hẹp hòi thế." Cố