Một tháng sau, Thịnh Minh Dịch chính thức bàn giao xong công việc.
Quan Tuấn Hào tự mình đưa anh xuống sảnh công ty.
"Thật sự tôi cực kỳ cực kỳ không nỡ để cậu đi."
Dưới bầu trời xanh thẳm, Quan Tuấn Hào nắm lấy tay Thịnh Minh Dịch: "Nghĩ lại mấy năm chúng ta quen nhau này, cũng may có cậu công ty mới có thể đi đến ngày hôm nay, tôi mới có thể đi đến bây giờ, cậu đối với tôi mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn."
"Dừng lại dừng lại," Thịnh Minh Dịch dở khóc dở cười, "Nói nữa người trong nhà tôi chắc sẽ không vui."
"Xin lỗi! Tôi không có ý đó!" Quan Tuấn Hào vội vàng buông tay anh ra, gật đầu xin lỗi với Cố Triêu Hi đang đứng ở phía xa, lại nói, "Nhưng thật sự tôi cảm thấy rất tiếc, tôi nghĩ rằng cậu sẽ ở lại công ty mãi mãi, tiến về phía trước cùng tôi, không nghĩ đến cậu lại rời đi sớm như vậy."
"Nói cứ như không còn gặp lại nữa ấy, không phải anh cũng đầu tư vào hòn đảo nhỏ của tôi sao?" Thịnh Minh Dịch nói, "Sau này còn gặp thường xuyên."
"Ừ." Quan Tuấn Hào gật đầu, cười với anh, "Vậy được, chúc cậu mọi thứ đều tốt đẹp."
Thịnh Minh Dịch vỗ vỗ vai hắn: "Cũng chúc cho công ty càng ngày càng tốt, chúc anh sớm thoát ế."
Hai người vẫy tay tạm biệt, sau đó Thịnh Minh Dịch đi về phía Cố Triêu Hi.
Wtp cam đường quýt mật.
"Chúc mừng." Đợi đến lúc anh lên xe, Cố Triêu Hi lấy ra một cành hoa hồng tặng cho anh.
"Cảm ơn." Thịnh Minh Dịch hôn lên má cậu, "Sau này phải nhờ em nuôi anh rồi, ông chủ ạ."
"Không thành vấn đề." Cố Triêu Hi nói, "Anh ăn ít đi là được, trong một năm chỉ được phép mặc quần áo bán trên pinduoduo, không được mua đồ cao cấp."
*pinduoduo là một trang mua sắm trực tuyến tương tự như taobao.
Thịnh Minh Dịch nói: "Được"
Hai người lái xe đi xem hòn đảo nhỏ.
Vốn dĩ Thịnh Minh Dịch từ chối không nhận hòn đảo này, dù sao cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, làm sao có thể nhận hòn đảo này?
Nhưng mẹ Thịnh lại nói: "Đảo là mẹ tặng.
Không phải con đoạn tuyệt quan hệ với ba con à? Thế con đoạn tuyệt với mẹ lúc nào thế? Đoạn tuyệt quan hệ với mẹ mà không thông báo một tiếng cho mẹ biết à?"
Sau đó bắt đầu khóc.
Bà khóc một cái là Thịnh Minh Dịch cũng không biết làm sao, chỉ đành vội vàng nhận sai xin lỗi.
Sau này mẹ Thịnh lại còn uy hiếp bọn họ, bà nói nếu bọn họ không nhận hòn đảo nhỏ này thì bà sẽ nhảy xuống biển.
Nhìn thấy anh tỏ ý không tình nguyện, Cố Triêu Hi khuyên anh: "Đợi đến lúc kiếm được tiền trả lại cho mẹ không phải là được rồi sao? Không cần thiết phải khiến bà ấy đau lòng ngay lúc này."
Vì để không bị rơi vào tình cảnh tan cửa nát nhà, Thịnh Minh Dịch đành phải gật đầu.
Liên quan đến việc xây dựng công viên vui chơi theo chủ đề, mấy năm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã chuẩn bị kế hoạch, lúc xây dựng cũng không đến mức luống cuống tay chân, sau khi bắt đầu thi công ngày nào anh cũng tự mình đến giám sát.
Sau khi anh từ chức không lâu, trên mạng có một blogger tung tin, nói anh cãi nhau với Quan Tuấn Hào xong thì mới rời đi.
Thịnh Minh Dịch lên mạng làm rõ: "Tôi rời đi để theo đuổi ước mơ của riêng mình, cảm ơn.
Với lại, tôi và Quan tổng hiện tại là quan hệ hợp tác, sau này vẫn là bạn tốt cả đời.
Cố Triêu Hi chia sẻ bài: "Thật ra anh ấy về nhà thừa kế vương vị."
Thịnh Minh Dịch cướp điện thoại của cậu, vô cùng nghiêm túc nói: "Thật ra là anh muốn theo đuổi tình yêu của đời mình."
Lúc ấy, hai người đang đội mũ bảo hiểm giám sát công việc ngoài đảo.
Gió biển gào thét, tiếng máy móc ầm ầm, cát bụi bay mù mịt.
Wtp cam đường quýt mật
Anh đột nhiên lấy nhẫn ra, quỳ một chân xuống, hét lớn: "Bé cáo ơi, em bằng lòng gả cho anh không?"
Cố Triêu Hi nhìn xung quanh, cũng hét lên: "Anh nhất định phải cầu hôn ở công trường à?! Anh bị dở à?"
Bên cạnh là một cái máy múc đang làm việc, cảnh tượng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Triêu Hi không nghĩ ra một người lãng mạn như anh sao lại cầu hôn ở một nơi như này, không có không khí tí nào!
Nói ra thì bị cười chết mất.
"Anh không đợi được nữa rồi--" Thịnh Minh Dịch cười nói, "Nhẫn đã mua từ lâu, sắp bị oxi hóa mất rồi."
Hôm nay anh mặc quần tây màu trắng, quỳ xuống đất như vậy, Cố Triêu Hi hơi đau lòng cho cái quần, vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó kéo anh đứng dậy, phủi quần hộ anh.
Không phủi còn tốt, càng phủi càng bẩn.
Nhìn thôi đã thấy bực.
Cậu không nhịn được trách mắng: "Lần sau đừng như thế này nữa được không?"
"Không có lần sau nữa." Thịnh Minh Dịch nói, "Em đã đồng ý rồi, anh sẽ không còn quỳ xuống cầu hôn nữa."
Cố Triêu Hi nói: "Cũng không chắc."
"Chắc chắn." Thịnh Minh Dịch nói, "Lần sau phải đợi đến kiếp sau."
Cố Triêu Hi không hiểu sao bị trọc cười, không nhịn được cong khóe môi: "Được thôi."
Thịnh Minh Dịch bước về phía biển, muốn ném chiếc nhẫn cũ xuống biển.
Cố Triêu Hi vội vàng bắt lấy tay anh.
"Đừng ném rác xuống biển, phải chú ý bảo vệ môi trường biển." Cậu cạy mở tay anh, lấy đôi nhẫn cũ rồi ngồi xổm xuống, tùy tiện đào ra một hố nhỏ, sau đó lấp lại.
"Thế này đi."
Cậu đứng dậy dẫm lên hai cái, Thịnh Minh Dịch kéo cậu lên xe của mình, đưa cậu lượn mấy vòng đảo nhỏ, dọc theo đường viền của hòn đảo vẽ ra một hình trái tim lớn.
Ánh nắng rải trên mặt biển, gió thổi rì rào, lóng lánh ánh vàng, đẹp đến mức nao lòng.
Cố Triêu Hi ngồi đằng sau anh, một tay ôm lấy eo anh, còn một tay nâng lên khoe chiếc nhẫn đang đeo trên tay—mặc dù là do anh tặng, nhưng cậu vẫn muốn khoe với anh.
Ánh nắng vàng rực rỡ bao bọc lấy chiếc nhẫn khiến nó trở nên lóng lánh, vô cùng đẹp đẽ.
- -Đó chính là tình yêu.
Thịnh Minh Dịch sán lại gần hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu.
Wtp cam đường quýt mật
Cố Triêu Hi bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình như có một bông hoa nở rộ.
Hai tay cậu ôm lấy eo anh, dựa vào vai anh cười, lại không nhịn được hôn lên cổ lên tai anh.
Thịnh Minh Dịch