- Mật Kết-
"Sao anh lại về rồi?"
Trên đường về nhà, Cố Triêu Hi lạnh run cầm cập.
Thịnh Minh Dịch nửa ôm cậu vào lòng, cho cậu hơi ấm: "Về ngủ bù."
Hermes đi theo phía sau bọn họ, tự mình công theo dây dắt chó.
wattpad-camduongquytmat
Hai người toàn thân ướt sũng, lúc bước vào cửa Cố Triêu Hi nhìn về phía nhà tắm trong lòng nghĩ phải làm sao đây?
Thịnh Minh Dịch nhìn ra được sự lo lắng của cậu, trực tiếp nâng tay lên ý bảo: "Cậu đi tắm trước đi."
Cố Triêu Hi xấu hổ: "Tôi không có quần áo để thay....."
"Mặc của tôi." Thịnh Minh Dịch nói, "Cậu cứ vào trước đi, chút nữa tôi đưa cho cậu."
"Không thì anh đi tắm trước đi." Cố Triêu Hi ngại ngùng, sao có thể để chủ nhà ướt sũng đợi cậu tắm trước được? Người ta là tổng tài đấy, vốn dĩ là do chim bị thương nên mới chậm trễ công việc, không thể để anh ta bị ốm đâu, nếu không sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, cậu cũng không gánh vác nổi.
"Không có lý gì lại để cho khách đợi cả." Thịnh Minh Dịch nhìn cậu, "Nếu cậu không ngại thì chúng ta tắm cùng nhau? Nếu để ý thì đừng có lãng phí thời gian nữa."
Cố Triêu Hi lập tức xoay người chạy vào phòng tắm.
Cậu lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này để tắm rửa, Tinh Minh Dịch ở bên ngoài phòng tắm đưa cho cậu một cái áo phông và một cái quần đùi.
Cố Triêu Hi sau khi nhận áo thì cảm thấy cái áo này rất quen mắt, trên áo in hình Jerry.
Hẳn là vẫn còn một chiếc in hình mèo Tom nữa!
Là đồ đôi mà năm đó bọn họ đã mua cùng nhau!
Đừng nói tên kia muốn mặc đồ đôi với mình nhé?
Cố Triêu Hi đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu ngửi mùi trên áo, chiếc áo không hề giống đã bị bỏ không năm năm, sờ cũng cảm thấy vẫn còn mới.
Thịnh Minh Dịch lại đưa vào thêm một cái quần lót mới.
Cố Triêu Hi: "......"
Cậu quên mất quần lót của mình cũng bị ướt.
wattpad-camduongquytmat
Lúc cậu đi tắm thì Thịnh Minh Dịch ở bên ngoài mắng chó.
"Anh đừng mắng nó, " Cố Triêu Hi hét, "Không liên quan đến nó, là do tôi không phanh lại kịp."
Thịnh Minh Dịch không biết là có nghe thấy không vẫn tiếp tục mắng.
Cố Hướng Hi: "Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, anh còn mắng nữa chó cũng ngất mất."
Sau khi thay quần áo xong cậu bước ra khỏi phòng tắm để Thịnh Minh Dịch đi tắm.
Cố Triêu Hi để ý thấy trên tay Thịnh Minh Dịch là một bộ đồ thể thao không phải áo phông in hình mèo Tom.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quay đầu nhìn sang chú chó đang ngồi thu lu trong góc, Cố Triêu Hi hơi đau lòng chạy sang dỗ nó, sau đó vào phòng bếp nấu trà gừng.
Đến lúc Thịnh Minh Dịch tắm xong thì mỗi người uống một bát.
Thịnh Minh Dịch uống xong thì sờ trán cậu.
Cố Triêu Hi gỡ tay anh ra: "Không bị sốt."
Lần này cậu cũng đã nhớ việc, đầu tiên lấy máy sấy, sấy khô tóc cho tổng tài.
Thịnh Minh Dịch cực kỳ hưởng thụ, khen cậu: "Cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi."
Sau khi sấy tóc xong, Thịnh Minh Dịch đi thẳng lên phòng ngủ bù.
Cố Triêu Hi tự mình sấy tóc, mang quần áo của hai người đi giặt, sấy khô, sau đó đổi lại quần áo rồi trốn mất.
Đừng đùa, bây giờ mà ở lại định làm gương vỡ lại lành chắc?
Cô nam quả nam ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Cậu cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết, tuyệt đối không thể để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng người xem mong chờ được.
Cậu ra bên ngoài tiểu khu ngồi xe bus về nhà, trên đường đi lôi tất cả những bức ảnh mình chụp trộm Thịnh Minh Dịch ra xóa hết, không muốn để lại một tấm nào, càng không muốn để lại làm kỷ niệm.
Cậu có cuộc sống của cậu, không muốn cùng người kia có quá nhiều tiếp xúc, không muốn thường xuyên đến nhà anh.
Liên hệ duy nhất giữa bọn họ là cái bình luận kém kia.
wattpad-camduongquytmat
Tình cũ lại cháy gì gì đó, thôi bỏ đi.
Gương vỡ lại lành vân vân mây mây gì đó cậu cũng chẳng muốn.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này, từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Về đến nhà, Cố Triêu Hi cảm thấy đầu hơi nặng.
Cậu nghi ngờ bản thân có lẽ là bị cảm.
Lục lọi trong ngăn kéo một lúc không tìm được thuốc, cậu cũng lười xuống lầu đi mua, trực tiếp leo lên giường ngủ, nghĩ ra mồ hôi là xong chuyện.
Tầm khoảng tám giờ tối, Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại cho cậu, giọng nói tức giận hỏi cậu: "Cậu đi đâu?"
Cố Triêu Hi tỉnh táo lại, dùng giọng nói bình thường trả lời: "Ông chủ có việc tìm tôi nên tôi phải ra ngoài.
Buổi tối anh tự gọi đồ ăn ngoài nhé."
Cậu biết nếu cậu nói như vậy Thịnh Minh Dịch sẽ không tức giận.
Quả nhiên, ngữ khí bên kia cũng dịu xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không nói thêm câu nào liền cúp máy.
Cố Triêu Hi bỏ điện thoại ra, nằm xuống giường, hình như cảm càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong lòng cậu cầu nguyện nhanh nhanh khỏe lại! Nhanh khỏe lại!
Nhưng nếu cầu nguyện có tác dụng thì cần bác sĩ làm gì?
Đúng không.
*
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Minh Dịch rời giường thì cho mèo và chó ăn sau đó đi làm.
Lúc đến công ty mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ duy nhất một thứ không giống đó chính là không có ai mang bữa sáng cho anh.
Anh đi thẳng lên lầu bắt đầu làm việc, nhưng không có cách nào tập trung tinh thần được, vẫn luôn không tự giác nhìn điện thoại.
Không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nào.
Không, không đúng, anh là tổng tài, công việc rất bận.
Nên nói là không có tin nhắn của người kia, không có cuộc gọi của người kia.
Đợi thêm mười phút nữa Thịnh Minh Dịch đói không chịu được nữa cuối cùng vẫn nhắn cho người kia một tin nhắn.
Tin nhắn là một dấu hỏi chấm.
Một dấu hỏi chấm thôi cũng đủ biểu đạt ý tứ phẫn nộ nghi ngờ của tổng tài.
Nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.
Lại qua thêm nửa giờ, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa gọi điện thoại sang, đáng tiếc điện thoại vang hết hồi chuông rồi vẫn không có người bắt máy.
Thịnh Minh Dịch gọi ba lần, cả ba lần đều không có người nhận.
Anh lấy chìa khóa xe, giống như một cơn gió rời khỏi phòng là việc chạy về phía nhà Cố Triêu Hi.
Trên đường đi bị kẹt xe, tuy không biết tại sao hơn mười giờ rồi mà vẫn còn kẹt nhưng cảm giác bây giờ thật sự rất tắc.
Thịnh Minh Dịch phiền lòng khó chịu, ngón tay đánh nhịp liên tục trên tay lái.
Lúc trên đường điện thoại rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn weixin nhưng anh chưa kịp xem.
Tận lúc đến nơi cần đến anh mới dừng xe lại lôi điện thoại ra.
Nhìn thấy mười mấy phút trước Cố Triêu Hi trả lời tin nhắn của anh.
【 Xin lỗi, tôi bị cảm orz......!không thể đến hầu hạ ngài.
】
【 Ba bữa cơm hôm nay anh tự mình giải quyết nhé ~】
【 Không cần lo lắng, có người đưa tôi đi bệnh viện rồi.
Anh cứ yên tâm làm việc.
】
Sau khi xem xong ba tin nhắn kia, Thịnh Minh Dịch ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Cố Triêu Hi xuất hiện.
Bên người cậu xuất hiện một người đàn ông xa lạ, một tay xách hoa quả, tay còn lại khoác lên vai cậu, đi cùng cậu về hướng tiểu khu, dáng vẻ của hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Thịnh Minh Dịch không hề do dự lập tức xuống xe đuổi theo bọn họ.
"Cố Triêu Hi."
Anh gọi một tiếng, hai người kia đồng thời quay đầu lại.
wattpad-camduongquytmat
"Thịnh......!Thịnh tổng......" Sắc mặt