Edit: windy
Bối Oánh đứng thẳng bất động ở trước mặt Biên Tự, không thể tin được nhìn anh.
Biên Tự lạnh nhạt lườm cô ta một cái, cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Đứng ở cửa, nhìn xem cô Bối có đi ra trong ba phút không.”
Bối Oánh lúc này mới ý thức được không phải anh đang nói đùa, run rẩy giải thích: “Tôi tới Nam Ba là nói chuyện công…”
“Năm giây.” Biên Tự bình tĩnh ngắt lời cô ta, nhắm mắt lại nghiêng đầu hướng ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn ánh nắng mặt trời sau buổi trưa.
Anh căn bản không quan tâm cô ta chuẩn bị lý do gì để thoái thác.
Chỉ cần cô ta xuất hiện ở trước mặt Lương Dĩ Toàn, chính là giẫm lên điểm mấu chốt của anh.
Bối Oánh cắn răng hít sâu một hơi: “Ông nội Biên sẽ không…”
“Mười giây.”
Johnson từ ngoài cửa vọt vào, kéo Bối Oánh đi: “Thầy Biên thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi! Chúng tôi lập tức đi ngay, bảo đảm sau này sẽ không bước vào nơi này nửa bước!”
Bối Oánh bị Johnson kéo thất tha thất thểu đến trước thang máy, oán hận hất tay anh ta ra.
Johnson bấm cửa thang máy, lắc đầu: “Bà cô của tôi ơi, cách lần Biên Tự nổi giận vừa rồi mới bao lâu chứ, cô không nhớ trước đó đã mất bao nhiêu fan, tổn thất bao nhiêu hạng mục, tốn bao nhiêu công mới giữ lại được mấy đại ngôn à? Công ty không dễ dàng gì bỏ lệnh cấm túc cho cô, mới ra ngoài hoạt động vết sẹo đã quên đau hả! Đã nói người ta còn chưa chắc đã thành rồi? Nhà gái chỉ mới không bỏ phiếu hai ngày, đã làm cô ngồi không yên?”
“Bây giờ thì hay rồi, vội vàng âm dương quái khí đi đâm người ta, kết quả người ta hời hợt, bản thân lại thành truyện cười! Không nhanh chóng chạy đi chẳng lẽ còn muốn theo người ta cá chết lưới rách? Tôi đã nói với cô rồi, nói cho cô biết, có Biên Tự biển lớn ở đây, cá vĩnh viễn không chết được, có rách cũng chỉ là lưới của chúng ta thôi!”
Bối Oánh tức tới ngực phập phồng lên xuống.
“Mà người đàn ông kia khẳng định ghét nhất là bị quản chế, cô cứ lấy ông cụ ra nói thì chỉ gặp lạnh càng nhanh hơn, bà cô ơi cô ghi nhớ một chút đi, về sau đừng tìm đường chết, cô chọc vào ông cụ Biên thì còn đường cứu vãn, nhưng cô là đang chọc vào lão tử thiên vương Biên gia đấy!”
Johnson đùng đùng nói tới đây, thấy thang máy chậm chạp không đến, dậm chân một cái, kéo Bối Oánh tới cầu thang thoát hiểm: “Ba phút ba phút, không kịp rồi chạy thôi…!”
***
Trong phòng họp, Biên Tự với Lương Dĩ Toàn lẳng lặng nhìn nhau một lát, nhéo nhéo mi tâm tiến đến, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu khẽ hỏi: “Bắt nạt em rồi hả?”
“Bắt nạt” đã là sự thật ngay trước mắt.
Anh đang xác nhận xem cô có phải bị “bắt nạt” rồi không.
Lương Dĩ Toàn mặt không chút thay đổi lắc đầu: “Không có, tự tôi xử lý vẫn có chút thể diện.”
“Cần gì thể diện? Lúc này không cần phải vô nghĩa với cô ta, nói một câu là đủ rồi.”
Lương Dĩ Toàn nhìn anh nói thầm một câu: “Nói cái gì?”
“…Mọi chuyện đừng hỏi có thể hay không, trước hết nghĩ mình có xứng hay không.”
Lương Dĩ Toàn nghẹn lời: “Anh cũng thật không sợ chọc giận ông nội anh.”
“Tôi là tận đạo hiếu.” Biên Tự buồn cười nói, “Trăm tình nghĩa bạn cũ tính lên một cô cháu dâu?”
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ một lúc mới hiểu ra ý của lời này, từ ghế ngồi đứng lên, đổi đề tài: “Sao anh biết được việc hôm nay, lại còn tới nhanh như vậy?”
Nghe cách nói của Biên Tự vừa rồi, chắc là đã biết lý do thoái thác của Bối Oánh tới Nam Ba là tìm người múa thay.
Nhưng nếu là anh nghe được chuyện này mới đến trung tâm vũ đạo, thì căn bản không có khả năng tới đúng lúc như vậy.
Biên Tự giữ thái dương ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải buổi hẹn kia của em viết là 3 rưỡi chiều kết thúc sao?”
“…”
Cho nên anh 3 rưỡi vừa đến liền tới gần trung tâm vũ đạo chờ, tính toán tận dụng mọi thứ.
Nhận được tin tức về Bối Oánh mới có thể tới luôn.
… Cơ hội thật sự là để lại cho người có chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Lương Dĩ Toàn lập tức khôi phục lại: “Thẩm Tế vẫn chờ ở dưới lầu, tôi phải nhanh xuống đó rồi.”
Biên Tự bỏ tay xuống, không ngăn cản: “Được, em đi trước đi.”
Lương Dĩ Toàn ra ngoài phòng họp chào Tần Hà một tiếng, vội vàng đi xuống lầu.
Chờ cô đi xa, sắc mặt lại âm u xuống, gọi điện thoại: “Mấy phút ra khỏi trung tâm vũ đạo?”
“Ông chủ, vừa vặn trong 3 phút.”
“Được, nói với Tề Nguyên một tiếng, cho cô ta chút giáo huấn.”
“A, không phải xuất hiện trong 3 phút sẽ bỏ qua cho cô Bối sao?”
“Ngoài 3 phút thì không chỉ là giáo huấn nữa.”
***
Lương Dĩ Toàn đến cửa trung tâm vũ đạo, chạy tới phía Thẩm Tế và nhóm máy quay: “Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu như vậy.”
Thẩm Tế lắc đầu: “Không sao, trước khi thầy Biên đi lên đã nói tình huống cho chúng tôi rồi.”
Lại có lúc Biên Tự thay cô giải quyết tốt hậu quả sao, Lương Dĩ Toàn ngoài ý muốn suy nghĩ.
“Bây giờ chúng ta về Bắc Giao sao?”
Thẩm Tế nhìn phía sau Lương Dĩ Toàn: “Công ty tôi có chút việc phải đến xem qua, khả năng cô phải ngồi xe thầy Biên rồi.”
Lương Dĩ Toàn theo ánh mắt Thẩm Tế nghiêng đầu qua, thấy Biên Tự từ thang máy ra.
Giữa lúc hoảng hốt, cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tế.
Ngày đó, ở trong căn biệt thự khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, Thẩm Tế với Lâm Tiếu Sinh đồng thời đưa tới cho cô một cốc nước.
Trước lúc cô mở lời từ chối, Thẩm Tế đã dùng một câu “Nước vừa nấu khả năng có chút nóng” rồi cầm cốc về.
Cô nghĩ cốc nước kia căn bản không nóng, hôm nay Thẩm Tế cũng không nhất định thật sự có việc.
Anh chỉ là dùng phương thức thể diện, để đưa ra lựa chọn cho người trước mặt không cần khó xử.
Trầm mặc một lúc, Biên Tự đi tới bên cạnh hai người.
Lương Dĩ Toàn nhìn tới, gật gật đầu với Thẩm Tế.
Thẩm Tế lấy bó bách hợp từ chỗ nhân viên công tác, đưa lại cho Lương Dĩ Toàn: “Vui vẻ lên, món quà cô nợ tôi đã nhận được, hôm nay với tôi mà nói là một ngày cực kì viên mãn.”
Tuy biết tiết mục còn chưa kết thúc, Lương Dĩ Toàn lại mơ hồ nghe ra được mùi từ biệt trong những lời này.
Giống như hôm nay Thẩm Tế mời cô đến xem vở này, cầm đi món quà cô nợ anh, chẳng khác nào vạch xuống một dấu chấm hết.
Toàn bộ lời cảm ơn nghẹn ở dưới cổ họng, Lương Dĩ Toàn nhận lấy hoa, trầm mặc gật gật đầu, lại gật gật đầu, cuối cùng vụng về nói một câu: “Cảm ơn, anh cũng… vui vẻ lên.”
Thẩm Tế cười nói được, nhìn về phía Biên Tự sớm đã đứng bên cạnh, hiếm khi mà rộng lượng không thúc giục họ.
Biên Tự gật gật đầu với Thẩm Tế, tiến lên đỡ vai Lương Dĩ Toàn: “Lên xe thôi.”
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự lên ghế sau chiếc Bentley của anh, xuyên qua cửa kính xe mở rộng, nhìn Thẩm Tế ở bên ngoài vẫy vẫy tay với bọn họ.
Xe khởi động, cửa kính chậm rãi đóng lại, Lương Dĩ Toàn chuẩn bị thu hồi tầm mắt, bó hoa bách hợp trong lòng bỗng nhiên bị rút đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói đã mất hết nhẫn nại vang lên: “Lương Dĩ Toàn, trên xe tôi nhìn người đàn ông khác, không tồi đấy.”
Trời biết anh nói chậm thêm một giây, cô cũng đã ngồi thẳng rồi.
Lương Dĩ Toàn hất mặt đi: “Ý là ở trên xe của anh, chỉ có thể nhìn người của anh.”
“Đương nhiên.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu ưỡn ngực, không chớp mắt nhìn về phía lái xe chỗ tay lái.
Biên Tự: “…”
Lái xe: “… …”
***
Lúc hai người trở về biệt thự ở Bắc Giao, phòng khách lầu một không có bóng người.
Theo Lương Dĩ Toàn biết, Trình Lạc với Đoạn Dã chắc đã ra ngoài hẹn hò rồi.
Trước cô không có ở đây, tổ tiết mục mạnh mẽ tạo ra “CP Dã Lạc”.
Từ trước đến này Đoạn Đã là “Chỉ có tiền là đúng”, mà Trình Lạc làm biên kịch, phối hợp với tổ tiết mục, tích lũy nhân mạch trong giới điện ảnh và truyền hình cũng không lỗ, cho nên từ trước đến nay vẫn duy trì tương tác hai bên với Đoạn Dã.
Tối hôm qua Trình Lạc còn đang châm chọc, nói làm khế ước CP thì thôi, dựa vào cái gì viết lời mời cũng là