Edit: windy
Phan Ngọc vừa dứt lời, không khí trong phòng khách nháy mắt rơi vào khoảng lặng.
Động tác quấy cháo của Thẩm Tế hơi hơi dừng lại.
Nhân vật Lâm Tiếu Sinh điều khiển không cẩn thận đánh sai, ngoài ý muốn Game Over trước.
Triệu Mộng Ân với Trình Lạc đồng thời nhìn qua phía Phan Ngọc, một người nhẹ nhàng nhíu mày một cái, một người xem thường phiêu lên tận trời.
Chỉ còn Đoạn Dã đang chuyên tâm cầm điều khiển, hăng hái chiến đấu.
Tiếng trò chơi liền trở thành âm thanh duy nhất trong phòng khách.
Lực chú ý của Trình Lạc bị “Người chết” kéo về, vẻ mặt sốt ruột mà vỗ Đoạn Dã một cái.
Triệu Mộng Ân liền thành người tiếp lời: "Thầy Biên chúng ta sẽ không phải người không phóng khoáng như vậy, anh ấy là xuất ngoại đi công tác.
”
Phan Ngọc cười lắc đầu: “Vậy sao trước đó không đi, vừa vặn lại vào lúc mấu chốt này? Địa vị của anh ấy tới mức ấy rồi, không đến mức có công việc khẩn cấp gì cả.
Mấy cô gái nhỏ các cô vẫn phải để ý nhiều vào.
”
Chuyện Isabella đã nháo đến ồn ào huyên náo, mọi người ít nhiều đều nhìn ra thái độ của Lương Dĩ Toàn có chút giãn ra.
Phan Ngọc chỉ chính là điểm mấu chốt này.
Triệu Mộng Ân nghẹn nghẹn, cân não nhất thời không tiếp lời lại.
“Chúng tôi lại không giống chị Phan, có nhiều mắt mới có thể để ý khắp nơi.
” Trình Lạc cười lạnh nói.
Đoạn Dã điều khiển như mãnh hổ, quay đầu lại nhìn nhìn Trình Lạc.
Âm thanh nhân vật trong trò chơi đã chết vang lên, cậu ta ném xuống điều khiển xuống, kéo tóc thở dài, liếc liếc Phan Ngọc: “Làm như vậy làm gì, đạp bát cơm người khác, lại không thể làm lợi cho chén cơm của mình.
”
Trình Lạc vẻ mặt lau mắt mà nhìn về phía Đoạn Dã, chậm rãi dựng thẳng ngón tay cái lên với cậu ta.
Phía phòng bếp, Thẩm Tế nhìn nhìn mọi người, cười giảng hòa: “Công việc sáng tác thực sự có đặc thù, thầy Biên kịp thời nắm chắc linh cảm là trách nhiệm với sự nghiệp, Tiểu Lạc cũng là làm phương diện này, tương đối đồng cảm như bản thân mình cũng vậy, người làm công sáng đi chiều về như chúng ta khả năng không hiểu được, dễ dàng hiểu sai.
”
Lời này tích thủy bất lậu, là nói Phan Ngọc nghĩ sai, lại cho cô ấy bậc thang, cũng coi như hai bên đều chiếu cố chu toàn.
Phan Ngọc tiếp nhận bậc thang thuận thế bước xuống, quay mặt đi quấy cháo.
Trình Lạc cũng cho Thẩm Tế mặt mũi, quay đầu lại.
Kết quả vừa quay lại, vô tình thoáng nhìn chỗ rẽ cầu thang lầu thổi qua một gõ áo màu trắng gạo.
Giống như…… Chính là màu áo khóa Lương Dĩ Toàn vừa mặc đi qua đây.
***
Lương Dĩ Toàn ở trung tâm vũ đạo đã tắm qua rồi, trở về phòng trực tiếp thay áo ngủ, mới vừa ở phòng tắm rửa mặt trước bồn rửa mặt xong, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, ra bên ngoài vừa nhìn, thấy là Trình Lạc trở về phòng.
“Sao sớm như vậy liền trở lại rồi?” Lương Dĩ Toàn tháo dây cột tóc từ phòng tắm đi ra.
Trình Lạc quan sát đến biểu tình của cô: "Vừa rồi có phải nghe được lời Phan Ngọc nói không?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt phản ứng lại: “Cậu vì việc này mà đi lên?”
“Cũng không phải? Là sắp bị cái người âm dương quái khí làm tức chết rồi, ai còn ăn cháo của chị ta.
Đoạn Dã kia không có tiền đồ, dỗi người ta xong còn ngồi ăn không tồi, tâm thái vững như chó, quả thực không còn lời nào!” Trình Lạc phun hai câu, nhớ tới lúc này người nên tức giận nhất phải là Lương Dĩ Toàn, lại đem câu chuyện kéo lại, “Cậu đừng nghe Phan Ngọc nói bậy, mình cảm thấy Biên Tự không ngốc như vậy, thời điểm này chơi lạt mềm buộc chặt với người ta, vậy không phải là nhất thời ngốc sao, xong việc hỏa táng tràng sao?”
Lương Dĩ Toàn cười cười: “Mình biết, trước khi đi đã nói với mình rồi là vì an bài hành trình.
”
Cô đương nhiên không cảm thấy Biên Tự về đảo là cố ý, nhưng cũng không phải bởi “Ngốc” như lời Trình Lạc, mà là tính tình Biên Tự khinh thường loại chơi tâm cơ này.
Thật muốn chơi tâm cơ, vào một ngày đó anh có thái độ khác thường thì sẽ là với bà với mẹ.
Cô lại không phải chưa thấy bộ dáng nói đi là đi của anh trước kia.
Trình Lạc nhìn nhìn cô: “Vậy vừa rồi cậu ở chỗ ngoặt đứng lâu như vậy.
”
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng cụp lông mi xuống.
Vì cái gì đứng ngốc ở đó lâu như vậy.
Bởi vì Phan Ngọc nói không hoàn toàn là sai.
Phan Ngọc không có nói đúng Biên Tự, nhưng nói trúng cô rồi.
Cô đúng là mất hồn mất vía.
Ngày đó trong nháy mắt nhìn thấy Lục Nguyên xách theo vali của Biên Tự xuống lầu kia, cô theo bản năng mà cho rằng, Biên Tự lại muốn đi luôn.
Tuy rằng rất nhanh được nghe Biên Tự giải thích, nhưng giây phút nhìn thấy vali kia quá mức mãnh liệt, cảm giác trống trải quá quen thuộc nhắc nhở cô, cô giống như bất tri bất giác lại giẫm lên vết xe đổ rồi.
Nếu lần này Biên Tự đi được dứt khoát, lại không báo ngày về, khả năng cô sẽ không cảm thấy “Ôn thần này rốt cuộc đã buông tha mình”, mà sẽ giống như trước như vậy khó chịu rất lâu.
Mấy ngày nay, cô ban ngày dùng chương trình học cùng huấn luyện đem tất cả thời gian lấp đầy, rồi tới đêm khuya tĩnh lặng, liền cầm một quyển sách lên chui vào một thế giới khác, tận lực không đi nhớ lại cảm xúc ngày đó, không làm cái giả thiết căn bản không phát sinh.
Nhưng kết quả, ngay cả Phan Ngọc mỗi ngày nhìn thấy nàng không tới một giờ đều nhìn thấu tâm sự của cô.
“Cậu biết một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng không?” Lương Dĩ Toàn đột nhiên hỏi.
Trình Lạc sửng sốt: “Cậu chỉ cái gì?”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu: “Mình cùng anh ấy ở bên nhau tám tháng, tám tháng kia anh ấy vẫn luôn không tốt không xấu với mình, mình không biết là tin tưởng một tháng gần đây này, hay là nên cảnh giác như tám tháng kia.
”
Trình Lạc khe khẽ “A” một tiếng, có chút hiểu ra ý của cô.
Trước nay Lương Dĩ Toàn không cùng người ta tâm sự lần nào, biểu đạt có chút khó khăn: “Mình không nắm chắc với anh ấy! Thực ra, không phải mình không thấy hiện tại anh ấy rất tốt với mình, nhưng nếu là ngày nào đó lại giống như trước như vậy! ”
Lương Dĩ Toàn nói đứt quãng, nhưng Trình Lạc nghe hiểu.
Giống như trên mặt biển bình tĩnh có gợn sóng chảy xiết, tuy rằng Lương Dĩ Toàn thoạt nhìn không thể hiện biểu cảm gì, nhưng trong lòng chưa chắc không khắc sâu.
Cô đang nói, cô thích một người không có giá trị trung gian, thái độ không tiến không lùi, nếu cô đáp lại Biên Tự, khả năng vẫn sẽ không tự giác giống như trước cúi đầu lao vào, toàn tâm toàn ý.
Vậy tương đương ném đi lớp áo giáp, trần truồng mà đứng ở trước mặt đối phương, nếu đối phương không quý trọng, thương tổn nàng là dễ như trở bàn tay.
Tám tháng với một tháng đối lập đặt ngay ở đó, Trình Lạc “Chưa thấy người khác khổ”, lúc này cũng không thể “Khuyên người rộng lượng”.
Chỉ là Trình Lạc nhìn ra, Lương Dĩ Toàn có thể tự do quyết định chấp nhận Biên Tự một lần nữa hay không, nhưng chỉ sợ cô đã không quyết định được, đâm đầu vào phía tình cảm một phía một lần nữa hay không.
Bởi vì vào lúc cô nàng phiền não, đáp án đã là khẳng định.
Trình Lạc là một tác giả đều làm việc bằng viết chữ lại có chút nghèo từ, lúc đang châm chước nói cái gì trước, di động bỗng nhiên rung lên, là điện thoại của tổ biên tập hạng mục điện ảnh.
Cô ủ rũ mà nhìn di động: “Khả năng mình không thể nói chuyện phiếm với cậu rồi, phải họp rồi.
"
“Không có việc gì, cậu cứ làm việc của cậu đi,” Lương Dĩ Toàn xua xua tay, “Mình xem sách một lát.
”
“Làm này sớm hay muộn cũng rụng tóc, nội tiết mất cân bằng…” Trình Lạc sống không còn gì luyến tiếc mà ôm laptop trên bàn sách, “Này một khi mở lại không biết đến mấy giờ, mình ra phòng tiếp khách, cậu không cần chờ mình, đi ngủ sớm một chút, để cửa cho mình là được.
”
“Được.
”
***
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Trình Lạc ở phòng khách lầu hai kết thúc cuộc họp video, duỗi người, xoa xoa cổ, thu hồi laptop đi ra ngoài.
Vừa mới chuẩn bị đóng cửa tắt đèn phòng khách, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Đêm hôm khuya khoắt, Trình Lạc thấy ớn lạnh, cảnh giác mà bắt lấy khung cửa hướng tới đầu hành lang kia nhìn lại.
Tiếng bước chân tới gần, một bóng người chuyển qua chỗ ngoặt.
Người kia nhướng mày, ngó ngó cô.
Là Biên Tự xuất ngoại trở về.
Trình Lạc thả lỏng xuống, lại