Phát hiện tầm mắt Biên Tự đang lạc ở một nơi nào đó một lúc, trong đầu Lương Dĩ Toàn như vang lên một tiếng “oanh”.
Cô lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem làm thế nào nói sang chuyện khác, nhanh chóng bỏ qua chuyện này, lại chợt nghe thấy một tiếng chạm nước truyền tới từ điện thoại.
Cùng lúc đó, màn hình lắc lư một cái, giống như Biên Tự điều chỉnh lại dáng ngồi.
Nhận ra cái tay nhàn rỗi kia của anh ở dưới nước đang làm động tác gì, lòng bàn tay Lương Dĩ Toàn như nắm củ khoai lang nóng, cuối cùng không thể nhịn được nữa tắt cuộc gọi đi.
Biên Tự phía bên này nghe được tiếng nhắc nhở mới ngẩng đầu, chậm rãi trừng mắt nhìn màn hình im ắng, gửi tới một tin nhắn thoại: “Lương Dĩ Toàn, súng thật đạn thật đã biết rồi, còn thế sao?”
Phía bên kia chậm chạp không trả lời lại.
Biên Tự dựa người ra sai, một cánh tay gác lên cạnh bồn tắm lớn, một cánh tay cầm di động, lười biếng gửi thêm một tin thoại nữa: “Được, ngày mai về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên.
”
***
Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn ăn điểm tâm xong rồi từ nhà bà ngoại đi ra, nhìn thấy xe Biên Tự đã dừng ở trước đình viện.
Bà Phương hàng xóm đang ở trong sân tưới hoa, vừa thấy cô liền chỉ vào xe của Biên Tự nói: “Tiểu Toàn, bạn trai cháu thật tốt, sáng sớm đã đến rồi!”
Lương Dĩ Toàn xấu hổ gật gật đầu với bà Phương, xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy khóe miệng Biên Tự mang theo trêu chọc, bên tai lại vang lên câu nói “Ngày mai về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên”.
Tốt cái gì mà tốt, rõ ràng là một bụng ý nghĩ xấu xa.
Cô đến chỗ ghế cạnh ghế lái lên xe, không cho Biên Tự có cơ hội nhắc đến chuyện hôm qua, lấy ra một hộp cơm trong suốt ở trong túi giữ ấm: “Bà ngoại em nhất định bảo em đưa sủi cảo hấp cho anh.
”
“Nghe em nói thấy rất miễn cưỡng.
” Biên Tự nhíu mày.
Lương Dĩ Toàn dò xét anh: “Nói giống như anh thích ăn vậy.
”
“Em đút thì tôi liền thích ăn.
” Biên Tự khẽ mở miệng, lấy tay chỉ chỉ miệng mình.
Lương Dĩ Toàn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà Phương ở chỗ sân, phát hiện bà Phương quả nhiên không tưới hoa, mà cầm xô nước nhìn chằm chằm bọn họ.
Cô cứng ngắc quay đầu lại: “Vậy anh thích ăn hay không.
”
“Lương Dĩ Toàn, sáng sớm tinh mơ tôi đã đi qua nửa Nam Hoài tới đón em đi làm, đút tôi ăn sủi cảo sẽ mất mạng em hả?”
“Có bà đang nhìn.
”
“Vậy thì thế nào, chờ lúc em kết hôn còn ở trước mặt bảy bà cô tám bà dì hôn môi tôi đấy, em không tính kết hôn hả?”
“…”
Ai tới kéo kẻ lưu manh này đi.
Lương Dĩ Toàn thở ra một hơi, mở nắp hộp, rút một đôi đũa ra, gắp một cái sủi cảo nhân ngô, nhét vào trong miệng anh.
Nghẹn chết anh đi.
***
Ăn sủi cảo xong liền xuất phát, xe chạy từ Nam Giao vào nội thành, hai người câu được câu không trò chuyện như có cũng được không có cũng không sao.
Đợi tới gần trung tâm vũ đạo, Biên Tự đổi tay sang lái tay phải, tay trái xoa xoa thái dương, giống như có chút bất mãn: “Tình hình Nam Hoài thông thuận như vậy?”
“Chẳng lẽ anh trông ngóng em đến muộn hả?” Lương Dĩ Toàn nói thầm.
Biên Tự thở dài: “Buổi tối mấy giờ tan làm?”
“Anh tới đón em?”
“Ừm,” Biên Tự gật gật đầu, “Đón em về luyện da mặt.
”
Lương Dĩ Toàn liền biết không có khả năng anh sẽ từ bỏ chuyện tối hôm qua, lắc đầu nói: “Em không tan làm.
”
Xe dừng lại trước tín hiệu đèn giao thông, Biên Tự quay đầu nâng cằm cô lên: “Cũng được, vậy thì luyện ở trung tâm vũ đạo.
”
“…”
“Anh có thể ra dáng người một chút không?” Lương Dĩ Toàn đẩy tay anh ra.
“Tôi có ra người hay không là do em quyết sao?”
Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn anh một cái: “Em thật không xác định được thời gian tan làm, mấy hôm nay đang chọn diễn viên chính cho vở kịch mới, khả năng ở lại cũng không chắc lắm, đến lúc đó sẽ gọi điện trước cho anh.
”
Biên Tự gật gật đầu: “Đi đi.
”
Lương Dĩ Toàn nhìn vẻ mặt miễn cưỡng với bộ dáng không thấy thú vị của anh, hỏi: “Em đi làm thì anh làm cái gì?”
“Chờ em tan làm.
”
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại.
Trước kia sợ anh quá bận, bây giờ thật là sợ anh quá rảnh rỗi rồi.
“Anh không thể tự tìm chút việc cho mình làm sao?” Cô không nhịn được hỏi.
“Này không phải việc sao?” Biên Tự nhướn mày cười.
“Chuyện gì?”
“Ăn cơm nhão.
”
“…”
Lúc xe dừng lại ở trước trung tâm vũ đạo, Lương Dĩ Toàn buông tha cho người có thể nói dóc tới độ đem chuyện “ăn cơm nhão” nói giống như “muốn nghiên cứu khoa học”.
Cô từ ghế bên xuống xe, lúc đi đến chỗ tay lái, thấy Biên Tự kéo cửa kính xuống: “Lương Dĩ Toàn, đi như vậy, có phải quên cái gì rồi không?”
“Em quên cái gì rồi hả?” Lương Dĩ Toàn nghi ngờ quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, xem có phải rơi đồ gì rồi không.
“Quên trả tiền xe rồi.
”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt còn chưa phản ứng kịp, sau gáy bỗng nhiên bị giữ lại, cả người bị ép cúi xuống.
Trên môi truyền đến ẩm nóng, Biên Tự cuốn lấy môi dưới của cô nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó thả cô ra: “Được rồi, trả xong rồi.
”
***
Lương Dĩ Toàn cảm thấy Biên Tự không những không phải hòn đá kê chân trên con đường sự nghiệp của cô, mà còn là một chướng ngại vật.
Vốn đang êm đẹp, trước khi đi bị anh đòi một phần tiền xe, lần đầu tiên cô mơ mơ màng màng đi vào trong trung tâm vũ đạo, đến cả giáo viên biên đạo nước ngoài chào cô cô cũng không nghe thấy.
Lúc hai người thoáng qua nhau, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện có người nói chuyện với cô, cuống quít quay đầu chào người kia, dùng tiếng anh nói với đối phương: “Thật ngại quá thầy Deacon, vừa rồi em nghĩ chuyện khác.
”
“Là nghĩ tới tình yêu hả.
” Người đàn ông nước ngoài làm động tác khoa trương với cô.
Lương Dĩ Toàn kiên trì gật gật đầu.
Deacon nhìn cô: “Lương, tôi thấy trạng thái gần đây của em không tồi, bọn họ thật sự không suy xét sắp xếp em tham gia vở kịch của tôi sao? Tôi cực kì thích trước đó của em, cực kì khác với em của trước kia.
”
Deacon không phải nhân viên trong Nam Ba, mà là biên đạo nước ngoài được Nam Ba mời tới đảm nhiệm bản.
Bỏ qua lần hợp tác này, rất khó nói lần sau là khi nào.
Nhưng lúc trước chọn vai , đúng vào lúc Lương Dĩ Toàn điều trị viêm gân chân, ban đầu dự tính cho cô diễn “U linh nữ vương” sau đó đổi sang diễn viên múa đơn khác trong đoàn, những vai diễn khác cũng đã chọn từ ba tháng trước rồi.
Bây giờ còn một tháng nữa đều là liên kết bài múa lại, nói gì thì cũng không kịp rồi.
Lương Dĩ Toàn uyển chuyển biểu đạt không hỏi tiếc nuối.
Deacon nhún nhún vai bày tỏ chờ mong lần sau có cơ hội hợp tác.
Tạm biệt Deacon xong, Lương Dĩ Toàn vào phòng thay đồ thay đồ luyện múa vào phòng luyện tập.
Tập cơ bản một hồi xong lại học vở kịch mới, vào lúc chạng vạng năm giờ chiều Lương Dĩ Toàn mới kết thúc công việc, trước khi vào phòng tắm tắm rửa liền gọi cho Biên Tự, nói với anh có thể tới đón cô rồi.
Tầm này đúng là lúc cao điểm, tình hình giao thông ùn tắc, Lương Dĩ Toàn tắm rửa xong nhận được tin nhắn của Biên Tự nhắn lại sẽ bị muộn, nhìn phòng thay đồ lộn xộn, liền ở bên trong dọn dẹp lại một chút.
Lúc đang gấp gọn quần áo luyện tập, chợt nghe phía sảnh luyện đối diện truyền đến một tiếng kì quái, như có ai đang khóc thét lên.
Vì đã qua giờ tan làm, ban đầu Lương Dĩ Toàn cho rằng mình nghe nhầm, lại nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất mới phát hiện chỗ không thích hợp, cuống quít chạy ra ngoài, đẩy cửa phòng luyện tập ra, liền thấy có người ôm đầu gối ngã trên mặt đất.
Lương Dĩ Toàn chạy thẳng vào, tiến mới nhìn nhìn rõ là nữ chính đứng đầu trong đoàn Lê Phái, khẩn trương khom người đỡ dậy: “Chị Lê, đau đầu gối sao?”
Lê Phái đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng như giấy, hít vào gật gật đầu.
Lương Dĩ Toàn tách đầu gối Lê Phái ra nhìn, hỏi: “Đau như thế nào?”
“Vội xoay, liền nghe bên trong kêu lên rồi…” Lúc Lê Phái nói ra lời này giống như là tuyệt vọng.
Trong lòng Lương Dĩ Toàn cũng hồi hộp một phen.
Bình thường bị ngã hoặc va chạm, bên ngoài phát ra tiếng sẽ không khẩn trương, nhưng phát ra từ trong người thì chính là chuyện lớn.
Diễn viên múa sợ nhất là nghe thấy một tiếng này vang lên.
“Chúng ta đi bệnh viện trước…” Lương Dĩ Toàn ra sức đỡ người dậy, nhưng Lê Phái chỉ có một chân có thể đứng vững, vừa đau vừa choáng váng, còn chưa đứng thẳng đã ngã xuống tiếp, đến Lương Dĩ Toàn cũng bị cô ấy kéo xuống.
“Đừng…” Lê Phái ôm đầu gối lắc đầu, “Đừng để em cũng ngã theo.
”
“Chị chịu đựng một lát, em đi gọi người.
”
Lương Dĩ toàn xoay người chạy ra ngoài, chạy thẳng đến phòng bảo vệ dưới lầu.
Hai bảo vệ nghe xong tình huống lập tức chạy thẳng lên.
May mà trong đoàn nhiều năm cũng tích lũy được chút