Edit: windy
Một tiếng “chị” không đủ sức, làm Trình Lạc nghe xong mà trong lòng run lên.
Nhưng Đoạn Dã bị bệnh căn bản không phải người em, là con trai.
Trình Lạc ở bên cạnh tận tình khuyên bảo hồi lâu, nói cậu ta cứ tiếp tục như vậy sẽ sốt đến ảnh hưởng đầu óc mất, nói cô có tiền, cô trả tiền thuốc men cho, Đoạn Dã vẫn không chịu dậy.
Không chịu dậy thì thôi, lại vẫn bất tri bất giác cầm lấy tay cô không cho cô đi.
Trình Lạc cảm thấy chắc cậu ta bị nóng đến hỏng đầu rồi.
Nhưng trước khi cô đến không biết thì thôi, mọi người đến đấy, sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.
Xưởng sửa xe đơn sơ với cái xe không có gì chắn gió này, cô chỉ đứng một hồi như thế đã thấy lạnh đến phát run rồi, để Đoạn Dã ngủ ở trong này, sợ là lần sau sẽ nghe tin “Phú nhị đại Nam Hoài bỏ nhà ra đi bị chết cóng ở xưởng sửa xe” của Đoạn Dã mất.
Thật sự không có cách nào nữa, cô nghĩ dù có thế nào, trước tiên để Đoạn Dã rời khỏi chiếc xe không chứa nổi đôi chân dài của cậu ta đã rồi nói tiếp, lại nói với cậu ta: “Vậy không mất tiền khám bệnh, tôi đưa cậu về phòng trọ của tôi được chứ?”
Đoạn Dã nhíu mày thở ra một hơi: “Không muốn động đậy, phòng trọ của chị có thể tự đến đây không…”
Trình Lạc tức đến nghẹn lời, dùng sức chín trâu hai hổ, không, là mười tám trâu bốn hổ để kéo cậu ta: “Xe tôi đã gọi rồi, đổi sang một cái xe khác để nằm có thể mệt chết cậu hả?”
***
Không dễ dàng gì đem người ra khỏi cái xe hỏng, thấy Đoạn Dã thật sự sốt đến mức không dùng sức được, đứng một mình đã như cây trúc lung lay trong gió động một cái là sẽ đỏ, một tay Trình Lạc nâng cánh tay cậu ta, đỡ lấy sức nặng nửa người cậu ta, một tay đóng cửa xưởng sửa xe lại, thất tha thất thểu đỡ cậu ta lên taxi.
Đêm đông lạnh khắc nghiệt, Trình Lạc mạnh mẽ bị lăn qua lăn lại đến mức người đầy mồ hôi, ngồi lên xe thở hồng hộc, nói địa chỉ cho lái xe xong, đang muốn xụi lơ ra, không nghĩ tới người bên cạnh đã ngã ra trước cô, liền nằm gối lên chân cô.
Đùi Trình Lạc nặng xuống, vừa mới thả lỏng một cái liền bị kéo lên, cảm giác tóc của Đoạn Dã chui qua sợi váy lông của cô, chọc vào làm cô tê dại lại buồn buồn.
Cô cứng ngắc thích ứng xúc cảm xa lạ này, không tự nhiên mà dịch chân ra, vỗ vỗ vai cậu ta: “Không phải nói cậu đổi sang cái xe khác để nằm sao…”
“Cậu nằm trên xe? Hay là nằm trên đùi tôi!”
“Ừm…” Hầu kết Đoạn Dã nhẹ nhàng lên xuống: “Mềm hơn xe…”
“…”
***
Người bệnh có thể có ý xấu gì chứ?
Trình Lạc cảm thấy mình không nên dùng lối suy nghĩ độ lượng của người bình thường để xem hành vi của Đoạn Dã.
Nếu không cô sẽ lập tức đạp cái người nói chuyện không rõ ràng này xuống xe.
Cả đường chân đã tê rần, đợi vừa lôi vừa kéo vơi khiêng cái tên người bệnh phiền toái này lên tới phòng trọ, tay chân Trình Lạc đã mềm thành bùn.
Thành công để Đoạn Dã nằm lên trên giường trong phòng ngủ xong, cô lập tức kiệt sức, ngã ngồi trên thảm cạnh giường, thở không kịp thở nhìn tên người chết vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm mắng cậu ta liền 3000 chữ.
Mắng xong, cô liền đứng lên, bật điều hòa, cởi áo khoác ra cho Đoạn Dã, đắp kín chăn cho cậu ta, lấy nhiệt kế đo tai ở tủ đầu giường ra, tính đo nhiệt độ cho cậu ta.
Vừa nhìn đã thấy là 38 độ 8.
Trình Lạc lắc lắc đầu, mở tủ đầu giường lấy hòm thuốc ra tìm thuốc.
Vừa rồi ở trên xe nhân lúc Đoạn Dã vẫn còn thần trí, cô hỏi cậu ta xem sao lại thành như vậy…
Từ sau khi rời khỏi biệt thự, cậu ta không có chỗ nào đặt chân, lại bởi vì trả cho bạn bè số tiền lớn nên không đủ để thuê phòng, ban đầu định ở tạm hai ngày trong xưởng sửa xe.
Cái gọi là giường chính là ghế sau của chiếc xe hỏng kia.
Cứ thế tạm qua hai này, vừa vặn có cơ hội phát trực tiếp, cậu nhận được số tiền mới từ tổ tiết mục, sau đó hơn nửa tháng vẫn ở trong khách sạn giá ổn định, cũng coi như trải qua mấy “ngày lành”.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, tiêu tiêu pha pha như vậy, lại thêm đầu tháng phải đóng tiền điện nước cho xưởng sửa xe, rất nhanh liền tiêu hết tiền.
Tiền phí của mấy quảng cáo trên tài khoản cũng không trả nhanh, tính ra lại không ở nổi khách sạn, ngày hôm trước Đoạn Dã liền trở về xưởng sửa xe.
Nhưng thời tiết giữa tháng mười hai giá lạnh đất lạnh, chỗ kia lại không rảnh xếp lại khó giữ được ấm, chỗ nào có thể ở lại.
Ngủ hai đêm như vậy, cậu ta liền cảm mạo đổ bệnh.
Trình Lạc cảm thấy cậu ta buồn cười lại thấy cậu ta rất thảm, tìm thuốc hạ sốt xong, ra bếp lấy một cốc nước ấm, qua một tầng chăn vỗ vỗ cậu ta: “Dậy uống thuốc.
”
Đoạn Dã hơi mở mắt, nhìn về phía thuốc trong tay cô.
Trình Lạc mở miệng bổ sung trước Đoạn Dã: “Không mất tiền, tôi mời khách, mời cậu uống !”
“A…” Đoạn Dã cố gắng chống người ngồi dậy, uống thuốc vào, liền tay uống hết cốc nước ấm cô rót, liếm liếm môi khô khốc,