Cùng Băng Lãnh Tổng Tài Kết Hôn

Tốt Cho Một Đôi Nghiêm Từ Phụ Mẫu


trước sau

Vợ chồng Hạ Cảnh Phong còn đang định nói gì đó thì người hầu Hạ gia đã tiến đến khách khí mời bọn họ rời đi.

Mấy người đành phải bất lực vị Hạ Thiên Thành đang đau đớn ngồi đó, chán nản mà rời đi.

Thời điểm vừa tới cổng, sau lưng truyền đến thanh âm Phùng Cẩm Diêu.

Lạnh lùng, mang theo vài phần hàn ý, "Đúng rồi, trước đó nghe nói Thiên Thành muốn làm một hạng mục giải trí. Ta cảm thấy việc này phong hiểm quá lớn, vẫn là thôi đi. Thiên Thành muốn làm hay không thì không quan trọng, nhưng chúng ta tập đoàn Hạ thị sẽ không lại đầu tư hạng mục đó của Thiên Thành."

Hạ Thiên Thành chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, kém chút đau chết đã hôn mê.

Cái công ty rẻ rách kia của hắn căn bản tài chính đã cạn, chỉ là đợi Hạ gia đầu tư để kéo dài tính mạng, hiện tại Hạ gia rút vốn đầu tư, vậy không phải hắn mất cả chì lẫn chài sao.

Mà hết thảy này, đều là...

Hạ Thiên Thành quay đầu lại, tràn đầy oán độc trừng mắt về phía Hạ Sanh Ca, cắn răng nghiến lợi khó: "Tiện nhân, mày chờ đó cho tao! Bút trướng này, tao nhất định sẽ đòi lại! !"

...

Một nhà Hạ Cảnh Phong sau khi ra về, Hạ Sanh Ca liền theo sau lưng Hạ Cảnh Sơn cùng Phùng Cẩm Diêu tiến vào cửa Hạ gia.

Hạ lão thái thái vừa nhìn thấy cô, lập tức ngay cả nôn mửa đều không lo được, vung quải trượng liền hướng cô vung tới, "Súc sinh này, lại còn có mặt trở về. Là nghĩ đến nhìn xem bộ xương già này có hay không bị ngươi hại chết sao? Hôm nay ta liền đánh chết ngươi!”

Hạ Sanh Ca thản nhiên nghiêng người tránh đi quải trượng của Hạ lão thái bà, cô hoàn toàn đem Hạ lão thái gầm thú như phát điên giống như gió thoảng bên tai.

Thậm chí còn tiện tay rút một trương khăn tay bên cạnh, chậm rãi lau nước mưa trên tóc của mình.

"Hạ Sanh Ca, ngươi quỳ xuống cho ta!" Hạ Cảnh Sơn không nhìn nổi cô bộ dáng này, nhịn không được gầm thét một tiếng.

Ngày bình thường, nếu Hạ Cảnh Sơn là dạng này vừa hô, Hạ Sanh Ca đã sớm dọa đến hồn phi phách tán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, uốn gối quỳ xuống.

Nhưng hôm nay Hạ Sanh Ca lại phá lệ khác biệt.

Cô giống như là một mặt vô tội nhìn về phía Hạ Cảnh Sơn: "Phụ thân, con lại không làm gì sai, tại sao muốn con phải quỳ?"

"Ngươi còn dám nói ngươi không làm sai cái gì? ! !" Hạ Cảnh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, "Ngươi hôm nay huyên náo một trận? Toàn bộ cái Vân Đô này đều biết mày và Cố Thần Diệp yêu nhau, sắp cưới gả. Kết quả hôm nay không biết mày tìm đâu một dã nam nhân đến đính hôn, mày định đặt thể diện của Hạ gia, Cố gia ở chỗ nào?”

Hạ Sanh Ca trừng mắt nhìn, không thèm nghĩ liền nói: “Thể diện Cố gia mất thì liên quan gì đến Hạ gia chúng ta? Ba, người có phải quên chính là Cố Thần Diệp bỏ rơi con tại lễ đính hôn mà không thông qua sự đồng ý của con mà hủy bỏ lễ đính hôn đó. Con hơn nữa đã nói rõ ràng, nếu hắn đi thì mọi chuyện giữa con và hắn liền chấm dứt. Hắn không nghe vậy con cũng đành chịu, con tìm một vị hôn phu khác cho con, liệu có vấn đề gì không?”

“Vẫn là nói, người cảm thấy Cửu gia còn không bằng Cố Thần Diệp? Con làm vị hôn thê của Cửu gia khiến cho Hạ gia chúng ta mất thể diện? Nếu ý của cha như vậy con liền gọi điện cho anh ý, nói rằng ba phản đối bọn con ở bên nhau”

Hạ Cảnh Sơn một nghẹn, sắc mặt một trận thanh bạch.

Nói Cửu Gia không bằng Cố Thần Diệp? Trừ phi hắn chán sống rồi!

Trừ phi Hạ thị tập đoàn nghĩ đóng cửa, hắn muốn ngồi lao!

Phùng Cẩm Diêu ánh mắt lấp lóe, vội vàng khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì chờ xong bữa cơm này rồi lại nói. Sanh Ca trên người con đi mưa ướt như vậy, mau lên lầu thay đồ. Mau đi đi, con để vậy mà bị ốm mẹ sẽ rất đau lòng.”

Hạ Sanh Ca cứ như vậy lặng lẽ nhìn, là thật nhìn không ra
bất luận sơ hở gì.

Thật giống như cái người trước mắt chính là người mẹ yêu thương con thật lòng,kiếp trước dù có lúc bà ta hi sinh cô để đạt được lợi ích cho con gái mình; nhưng trước giờ Hạ Sanh Ca vẫn như cũ tin tưởng bà ta là thật lòng. Cho nên kiếp trước cuối cùng chính là vạn kiếp thương tâm

Hạ Sanh Ca ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt không chút nào biểu hiện, thản nhiên nói: "Không cần, con trở về chính là thu dọn đồ đạc, thuận tiện cùng ba mẹ nói một tiếng, từ hôm nay trở đi, con muốn dọn ra ngoài ở."

"Dọn ra ngoài ở?" Phùng Diêu Cầm bên trong lộp bộp một chút, cau mày nói, "Sanh Ca, con muốn dọn đi chỗ nào ở?"

Hạ Sanh Ca chớp chớp hơi nước còn dính lấy lông mi dài, ngây thơ nói: "Con hiện tại chính là vị hôn thê của Lục Cửu Thành. Đương nhiên là dọn đến ở cùng anh ấy rồi!”

"Ngươi còn biết xấu hổ hay không á!" Hạ lão thái nghe xong lời này, lập tức dắt cuống họng mắng to lên, "Cái này còn chưa có kết hôn mà, lièn chạy đến nhà nam nhân ở chung, đến cùng ngươi có biết xấu hổ không? Học cái gì không tốt lại đi học cái đồ đĩ. Mày cho rằngc hri cần mày bồi ngủ một chút thân phận liền trở thành phượng hoàng cao quý? Phi, ta cho mày biết cả đời này mãi mãi mày chỉ là đồ tiện nhân giống y mẹ ruột của mày thôi!”

Hạ lão thái thái lúc này còn mặc trên người yến hội sườn xám xa hoa, trên tay trên đầu đeo không ít châu ngọc bảo thạch giá trị liên thành.

Nhưng cả người không có một chút điểm hào môn phu nhân tĩnh dưỡng cùng khí độ.

Kia chính là sáng người buồn bã, mặt chanh chua, cùng cặp mắt liếc ngang liếc dọc. Tất cả cùng lối ăn mặc đều là tương phản rõ rệt

Hạ Sanh Ca mắt sắc chìm chìm, đáy lòng cuồn cuộn lên một trận oán hận ngập trời cùng chán ghét.

Cô không nói gì, quay đầu đi thẳng lên phòng mình.

"Sanh Ca, con thật muốn dọn ra ở chung với Cửu gia?" Phùng Cẩm Diêu sắc mặt biến đổi, liền vội vàng tiến lên ngăn lại cô.

Hạ Sanh Ca: "Đương nhiên."

"Ngươi đứa nhỏ này." Phùng Cẩm Diêu thở dài nói, "Mẹ biết con là vì hờn dỗi Thần Diệp mới cùng Cửu gia đính hôn, nhưng con cũng không nghĩ xem Cửu gia là ai, sao lại cùng con đính hôn được chứ; vả lại con không có mạng chọc nổi đại ma này đâu”

Hạ Cảnh Sơn cũng lạnh lùng nói: "Đúng vậy, bây giờ mày trở về nói với Cửu gia rằng mình nhất thời hồ đồ mới đính hôn cùng hắn, người mày thích chân chính chỉ có Thần Diệp. Cửu gia là người có tiếng chắc chắn không chấp nhân vật nhãi tép như mày.”

Hạ Sanh Ca ngồi không cũng bị đám người này chọc tức bật cười, “Ba, nếu ba muốn là thế thì tại sao ba không tự mình đến trước mặt anh ấy mà nói”

Hạ Cảnh Sơn tức giận nói: "Chính mày gây ra chuyện thì mày phải tự giải quyết lấy. Bây giờ, ngay lạp tức mày gọi điện cho Lục Cửu Thành nói rõ ràng. Cố gia bây giờ cũng sẽ không trách mày đã làm loạn. Mày chỉ cần ngoan ngoan đợi Thần Diệp trở về rồi hai đứa đính hôn là xong. Làm như vậy mày hẳn là phải hài lòng đi”

Truyện convert hay : Võ Ánh 3000 Nói

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện