Cùng Băng Lãnh Tổng Tài Kết Hôn

Chỗ Tôi Không Nhận Rác


trước sau

“Tiểu Sanh đang nghĩ gì thế?”, giọng nói của Cố Diệp Thần ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu của cô.

“Đi thôi, để cho đám Tiền Hạo kính em một ly rượu coi như nhận em là chị dâu. Bọn họ là đám anh em tốt nhất của anh, ngày mai là lễ đính hôn của chúng ta, đừng làm khó bọn họ. Ngoan, đừng để anh mất mặt”

Hạ Sanh Ca mấp máy khóe môi, nhưng lại không hề lên tiếng, Cố Thần Diệp thấy vậy chân mày liền hơi nhíu lại, hắn đang định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên vang lên. Mới vừa rồi sắc mặt còn vân đạm phong khinh, hiện tại sau khi nhận điện thoại liền lập tức thay đổi, giọng nói mang thêm vài phần lo lắng, âm lượng cũng lớn thêm một chút "Ngươi nói cái gì? Nhược Linh bị mất tích? . . . Một đám phế vật, nhiều người như vậylaji không tìm được một người con gái! Đi, ta hiện tại liền đặt trước sớm nhất một chuyến phi cơ chuyến đi Trung Quốc, các ngươi cho ta tiếp tục tìm. . . Nếu như Nhược Linh đã xảy ra chuyện gì, mấy người cũng đừng mong yên ổn với tôi!"

Cố Thần Diệp nói một tràng qua điện thoại, Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo đứng cạnh cũng ngày lập tức lo lắng “Diệp ca. Thế nào? Có pải Nhược Linh xảy ra truyện rồi”. Thái độ quan tâm kia của bọn họ so với lúc ngả ngớn miệt thị Hạ Sanh Ca hoàn toàn khác biệt, giống như người vừa làm ra những hành động quá trớn vừa rồi một chút cũng không phải bọn họ.

Cố Thần Diệp trầm mặt nói “Nhược Linh mất tích tôi phải đi tìm cô ấy..” Vừa nói vừa cầm lấy áo khóa, liếc mắt thấy Hạ Sanh Ca đứng một bên tựa hồ là vừa nhớ ra sự có mặt của cô liền nói “Chính Hạo, mấy người thay tôi đưa Sanh Ca về nhà”. Nói xong không cho cô nhiều thêm một cái liếc mắt liền muốn rời khỏi.

Nhưng mà đúng vào lúc này, sau lưng truyền đến nữ tử thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Cố Thần Diệp." Cố Thần Diệp vô ý thức quay đầu lại, đối mặt một đôi thanh tịnh như nước, lại thanh lãnh như sương mắt phượng. Hắn không khỏi ngẩn người, trong ấn tượng là lần đầu tiên thấy rõ Hạ Sanh Ca. Rất xinh đẹp, xinh đẹp tựa như là băng tinh lưu ly.

Chỉ nghe Hạ Sanh Ca chậm rãi, hững hờ nói: "Cố Thần Diệp, anh còn nhớ rõ hai chúng ta ngày mai đính hôn không? Nếu như anh đi Trung Quốc tìm Hạ Nhược Linh, vậy ngày mai lễ đính hôn khẳng định không còn kịp rồi? Thiệp cưới đều đã phát ra ngoài, anh dự định để em gánh mọi thứ sao?"

Cố Thần Diệp sững sờ, không nghĩ Hạ Sanh Ca sẽ cùng hắn nói chuyện như vậy. Hạ Sanh Ca trước kia ở trước mặt hắn lúc nào cũng là cái bộ dạng nhu nhược, hèn mọn cúi đầu mà lấy lòng. Bất quá hắn cũng không có nhiều thời gian cùng cô nhiều lời, nhíu mày lại, khuôn mặt lại thêm một tầng âm trầm "Sanh Ca, đừng quên, Nhược Linh là chị gái em? Chẳng lẽ an nguy của Nhược Linh lại không bằng một buổi lễ đính hôn và mặt mũi của em?”

Hạ Sanh Ca cười khẽ một tiếng, "Cho nên, anh là muốn hủy bỏ lễ đính hôn?"

Cố Thần Diệp cũng biết cô ủy khuất, tiến lên một bước, muốn đem người ôm vào trong ngực: "Không phải hủy bỏ, chỉ là trì hoãn. Tiểu Sanh, em đừng tùy hứng, anh nói cưới em liền chắc chắn sẽ không nuốt lời. Như vậy đi, lễ đính hôn sẽ trì hoãn đến một tháng sau, lúc đó em vừa tròn 21 tuổi, có được không?”

Hạ Sanh Ca lui về sau một bước, nhìn trước mắt nam nhân tuấn mỹ ôn nhu trước mặt, cũng nhịn không được nữa, cười ra tiếng. Tiếng cười uyển chuyển dễ nghe, tê dại tận xương, nhưng Cố Thần Diệp không biết vì sao lại nghe được sự trào phúng trong tiếng cười của Hạ Sanh Ca. "Cố Thần Diệp, anh cảm thấy tôi sẽ muốn cưới một người chồng trước buổi lễ đính hôn lại chạy đi tìm cô gái khác sao?”

Hạ Sanh Ca tựa tiếu phi tiếu nói, "Anh coi chỗ tôi là cái gì? Chỗ thu nhận rác rưởi sao? Như vậy đi, lễ đính hôn không cần dời lại, hôn ước vẫn là trực tiếp hủy bỏ đi."

Cố Thần Diệp sắc mặt trầm xuống, lộ ra biểu cảm khó có thể tin được "Tiểu Sanh, em náo đủ chưa? Sự kiên nhẫn của anh có hạn. Em thực sự cho rằng lấy chuyện hủy bỏ
đính hôn uy hiếp, liền có thể ngăn cản anh đi tìm Nhược Linh?"

Tiền Hạo giận tím mặt nói: "Tiện nhân, cô có phải quên rằng, bản thân chính là con gái của tiện nhân tiểu tam sinh ra. Mẫu thân độc ác của cô hại mẹ của Nhược Linh sảy thai mất đi đứa nhỏ mới 7 tháng trong bụng, là Nhược Linh cùng mẹ cô ấy tốt bụng thu nhận cô, coi cô là em gái mà đối xử, không nghĩ tới vậy mà nuôi ra một con bạch nhãn lang ăn cháo đá bát như tiện nhân cô”

Triệu Văn bác ghé đầu thấp giọng cùng Cố Diệp Thần nói nhỏ hai câu gì đó, Cố Diệp Thần bên này liền nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hướng tới chỗ Hạ Sanh Ca "Tiểu Sanh em đừng có lại náo loạn, cũng đừng chọc anh tức giận."

Hạ Sanh Ca cười nhạo hắn, ánh mắt cô nhìn hắn bây giờ thật giống đang nhìn một kẻ ngu. Hai gò má của cô nổi lên một tầng ửng đỏ, khuôn mặt nhiễm lên mấy phần diễm sắc. Thế nhưng vừa mở miệng ra liền chọc cho Cố Diệp Thần tức giận "Cố Thần Diệp, lời tôi vừa mới nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Vậy được, tôi lặp lại lần nữa, anh đi tìm Hạ Nhược Linh đi, nhưng hôn ước hủy bỏ, về sau chúng ta không còn bất kì quan hệ nào”

Cố Thần Diệp đột nhiên hơi vung tay, chén rượu trên quầy bar toàn bộ rơi xuống vỡ nát đem theo âm thanh loảng xoảng ghê tai. Bình thường do được nhận giáo dục tu dưỡng vô cùng tốt, hỉ nộ ái ố chưa bao giờ xuất hiện trên mặt nưng hôm nay lại vì lời nói của Hạ Nhược Sanh mà vặn vẹo. Sau một hồi lâu hắn trầm thấp nở nụ cười,, mang theo một tia tàn nhẫn nói với Triệu Văn Bác bên cạnh “ Tùy cho các cậu làm sao thì làm, nhưng phải nhớ kỹ....Ngươi là của tôi”

Liền xem như hắn không muốn, cũng không thể bị những người khác chiếm hữu. Triệu Văn Bác cười ha ha một tiếng: "Diệp ca yên tâm đi, phương pháp trị người còn nhiều" Cố Thần Diệp cuối cùng lạnh lùng nhìn Hạ Sanh Ca một chút, quay người rời đi.

Đám người kia đi xa Triệu Văn Bác mới chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Sanh Ca, ôn tồn lễ độ thăm hỏi “Chị dâu, cảm thấy thế nào, có phải cảm thân thể có chút nóng, rừng rực bên trong

Hạ Sanh Ca mắt sắc bỗng nhiên lạnh xuống. Thân thể của cô giờ phút này xác thực như thiêu như đốt khó chịu, hận không thể đem quần áo trên người tất cả đều giật xuống. Cô cũng biết là nguyên nhân gì. Tại thời điểm cô xuyên tới, trong nháy mắt uống xong chén rượu kia, là Triệu Văn Bác rót, mà chén rượu này bên trong chắc chắn đã bị hạ thuốc.

Hai anh em này của Cố Thần Diệp thật ra cũng chẳng phải là thức tốt đẹp gì. Nhưng so với Tiền Hạo, tất cả những xấu xa đểu cáng đều thể hiện ra bên ngoài thi Triệu Văn Bác mới thực sự là hung ác. Hắn trước đây thầm mến chính là Hạ Nhược Linh, cũng vì thế mà hắn vô cùng căm ghét cô vì cô chính là con gái của tiểu tam phá hoại gia đình của người hắn thích. Chính vì thế mục đích của hắn chính là muốn làm cô xấu mặt.

Kiếp trước, cũng tại thời điểm này Cố Diệp Thần bỏ lại cô ở lại, Hạ Sanh Ca lúc đó một lời cũng không dám nói, chỉ muốn nhanh trở về. Ai biết được lúc thuốc phát tác, Triệu Bác văn liền ném cô vào đám người đang tiệc tùng, để từng người hành hạ thân thể cô, đủ loại nhục nhã mà cô phải chịu. Sau đó 1 tháng, vào buổi lễ đính hôn, hắn liền đem video đêm đó phát ra toàn bộ, khiến cô bị người đời phỉ nhổ, mang danh thác loạn, nhục nhã không sao kể xiết.

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Võ Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện