Cùng Băng Lãnh Tổng Tài Kết Hôn

"Mắt Chó Coi Thường Người Khác" Lại Như Thế Nào


trước sau

Gia gia vì cái gì bất công như vậy? Tại sao muốn đem mảnh đất kia lưu cho Hạ Sanh Ca?

Nếu như mảnh đất kia cho cô, Cố Thần Diệp căn bản cũng không cần tự hạ thấp địa vị cưới Hạ Sanh Ca, cũng sẽ không có chuyện về sau.

Nếu như mảnh đất kia là của cô, đối tượng Cửu Gia lựa chọn đính hôn, có phải hay không cũng sẽ đổi thành cô?

Đúng lúc này, Điền Mỹ Vân đột nhiên kinh hô một tiếng, "Nhược Linh mau nhìn, xe kia có phải chính là xe của Cửu Gia?"

Hạ Nhược Linh theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ gặp một cỗ xe con màu đen chạy qua.

Thông qua cửa sổ xe phía sau, có thể nhìn thấy người đàn ông đầu đang cúi thấp, đang nghiêm túc nhìn vào laptop làm việc

Dù chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến cho tâm tình Hạ Nhược Linh rung động mãnh liệt, cô ta không chút suy nghĩ liền xuống xe, hô lớn “Cửu gia”

Bởi vì đã đến cửa khu Kim Đế, xe mở cũng không nhanh, cho nên Hạ Nhược Linh mấy bước liền đuổi kịp.

Khuôn mặt của cô đỏ bừng, một thân màu vàng nhạt váy phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ.

Mai tóc đen nhẹ nhàng bay trên không trung, phảng phất hình ảnh nữ thần ôn nhu điềm đạm rung động lòng người

Chỉ cần cái nam nhân bình thường thấy được cô mỹ nữ như vậy, đều sẽ nhịn không được dừng chân dừng lại.

Nhưng mà, người trong xe này căn bản đều không phải là người bình thường

Tài xế lái xe chỉ là lườm cô một chút, có chút thay đổi tay lái, cam đoan xe sẽ không đụng vào cái bà điên đuổi theo xe mà la to này.

Về phần Lục Cửu Thành, ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên một chút

Nhận thấy ánh mắt của bản an và tài xế trên xe, mặt Hạ Nhược Linh lập tức đỏ lên

Xấu hổ, xấu hổ, khó coi, toàn bộ toàn dâng lên.

Cô cắn môi dưới, đuổi theo hai bước, "Cửu Gia, xin chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Cửu Gia, tôi là Hạ Nhược Linh a, ta thật sự có sự tình tìm anh!"

Xe thông qua kiểm an lái vào cư xá.

Hạ Nhược Linh lại bị bảo an ngăn lại, "Tiểu thư không thể tùy ý tiến vào."

Hạ Nhược Linh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mắt thấy xe muốn tăng thêm tốc độ rời đi, cô cắn răng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cửu Gia, ta là tỷ tỷ của Hạ Sanh Ca, tôi nay tới n=tìm ngài vì có chuyện của Sanh ca cùng Cố Thiếu muốn nói với ngài”

Két két!

Trước mặt xe ngừng lại.

Trong xe truyền đến thanh âm Lục Cửu Thành nhàn nhạt thanh lãnh: "Để cô ta tiến vào”

Hạ Nhược Linh thở dài nhẹ nhõm, nhưng lập tức hai tay lại nhịn không được hung hăng siết thành nắm đấm.

Cô lúc nào đã luân lạc tới cần nhờ báo ra Hạ Sanh Ca danh tự mới có thể thông qua?

Nhưng bất kể như thế nào, Cửu Gia rốt cục cho phép cô tiến vào, cho phép cô tới gần.

Đây là cô lần thứ nhất có thể mặt đối mặt nói chuyện với Cửu Gia.

Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Linh tâm phanh phanh phanh nhảy dựng lên, hai gò má cũng nhiễm lên ửng đỏ.

Bảo an nghe được Lục Cửu Thành mệnh lệnh, lập tức nói: "Hạ tiểu thư, mời."

Từ phía sau cùng lên đến Điền Mỹ Vân nhịn không được hung hăng trừng bảo an một chút, chỉ cao khí dương nói: "Để ngươi vừa mới mắt chó coi thường người khác"

Một bên nói, cô một bên liền muốn cất bước đuổi theo Hạ Nhược Linh.

Bảo an hướng Điền Mỹ Vân lộ ra một nụ cười rất công thức hoá, "Rất xin lỗi, Cửu Gia chỉ nói để Hạ tiểu thư đi vào. người khác không có phận sự hết thảy không thể tiến vào."

Hừ, nói ai mắt chó coi thường người khác rồi? Vậy lão tử liền mắt chó coi thường người khác cho ngươi xem.

Điền Mỹ Vân mặt đều bóp méo, "Anh——!Anh——! ! Nhược Linh, nhanh nghĩ một chút biện pháp, ta vào không được, cô nói với Cửu Gia một tiếng."

Hạ Nhược Linh nhíu nhíu mày, đi đến trước xe, mềm giọng mở miệng nói: "Cửu Gia, kia là người đại diện của tôi..."

Cô còn chưa nói xong, xe đã nổ máy rời đi

Hạ
Nhược Linh cả người đều cứng lại.

Cửu Gia đây là... Có ý tứ gì?

Bảo an nín cười nói: "Cửu Gia tại lầu số một tầng cao nhất, Hạ tiểu thư cô có thể đi đến lầu số 1 nhấn chuông cửa. Cửu gia đã cho cô tiến vào khẳng định sẽ có người ra tiếp cô”

Hạ Nhược Linh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thật lâu mới cắn răng nói: "Bảo an đại ca, ta nghe nói Kim Đế diện tích đặc biệt lớn, lầu số một lại tận cùng bên trong."

Từ cổng đi đến lầu số một, chí ít cần nửa giờ.

Mà bây giờ đã là đầu hạ, chạng vạng tối mặt trời cũng là nóng bỏng, cô từ cổng đi đến lầu số một, còn không biết có bao nhiêu chật vật.

Cho nên, Hạ Nhược Linh cứ việc trong lòng hận thấu người bảo an này, vẫn là nén giận nói: "Anh có thể sắp xếp một chiếc xe đưa tôi tiến vào không?"

Bảo an nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng, " Hạ tiểu thư, mọi quy định của Kim Đế đều do Cửu gia đề ra, chúng tôi không dám vi phạm! Nếu cô thật sự cần dùng xe, liền gọi cho Cửu gia để ngài ấy sắp xếp, hoặc chúng tôi sẽ theo lệnh phân phó mà chuẩn bị xe giúp cô nha”

Chữ "Nha"cuối cùng, liền phi thường có linh tính.

Nhưng nghe vào trong tai Hạ Nhược Linh, lại làm cho cô kém chút nổ.

Cô Hạ gia đại tiểu thư, lúc nào nhận qua dạng này nhục nhã?

Cô có ý định muốn xoay người rời đi, thế nhưng là nghĩ đây là lần đầu tiên có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cửu gia

Hạ Nhược Linh vẫn là cắn răng đi đến.

...

"Hạ tiểu thư, ta là quản gia của Lục gia, ta họ An”. Lão quản gia trên mặt hòa nhã, nghe tiếng chuông cửa liền đến tiếp Hạ Nhược Linh dẫn cô lên tầng cao nhất, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa , "Thật không nghĩ tới, Thiếu phu nhân chúng ta..."

Dừng một chút, An Kính Trung nhớ tới Lục Cửu Thành nói qua không thể gọi Hạ Sanh Ca là Thiếu phu nhân.

Lại sửa lời nói: "Thật không nghĩ tới Hạ nhị tiểu thư mình dung mạo xinh đẹp, tỷ tỷ cũng giống vậy. Thiếu gia của chúng ta ở Kim Đế lâu như vậy,cô vẫn là vị khách thứ nhất tới thăm."

Hạ Nhược Linh từ bên ngoài liên tục bị làm khó vào đến đây gặp lãoo quản gia ôn hòa hiền lành, nhịn không được sinh ra mấy phần cảm giác thụ sủng nhược kinh

Cô gẩy gẩy mồ hôi ẩm ướt tóc, không để lại dấu vết lau đi mồ hôi trên trán, để cho mình tận lực không lộ vẻ chật vật, mỉm cười nói: "An quản gia, thật sự là làm phiền ông tới đón ta."

"Không phiền phức không phiền phức, đến, Hạ tiểu thư, xin ngài thay đổi dép lê."

Hạ Nhược Linh hôm nay đi là một đôi giày màu trắng số lượng có hạn; thời điểm từ cổng đi đến lầu số 1, cô cảm thấy may mắn mình không có đi giày cao gót, nếu không chân của cô thực sự là khó mà lành

Nhưng bây giờ lại chỉ hận mình đi giày.

Trời nóng như vậy, đi một con đường dài như vậy, toàn thân đều đổ mồ hôi, trên chân có thê rkhoong xuất mồ hôi sao?

Truyện convert hay : Minh Triều Bại Gia Tử

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện