"Tiếu Trần học trưởng, em thích anh!' Nữ sinh buộc tóc bím, trước mặt có một nữ sinh nho nhỏ ngăn cản đường đi của Tiếu Trần. Nữ sinh này thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, làn da cũng rất đẹp, là loại cảm giác em gái hàng xóm này, rất thoải mái cũng rất sạch sẽ, so với Tiếu Trần thấp hơn một cái đầu.
Tiếu Trần sửng sốt.
Khi nghe hai chữ "học trưởng", cậu luôn nghĩ đến người kia, người nói để mình chờ hắn, nhưng đã chết ba năm.
Tiếu Trần mím môi, lắc lắc đầu, cười nói, "Rất xin lỗi"
Cô gái nhỏ sững sờ, vừa nhìn chính là tiểu cô nương từ nhỏ được người sủng ái mà lớn lên, chưa bị người nào cự tuyệt, lúc nghe được lời Tiếu Trần nói, hốc mắt nổi hồng lên, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đem đồ uống mình mua nhét vào trong ngực Tiếu Trần, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Tiếu Trần cầm đồ uống có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua phương hướng nữ sinh rời đi, yên lặng đem đồ uống lấy đi.
"Đờ mờ, là học trưởng Tiếu Trần! Người thật trông đẹp hơn nhiều so với hình ảnh! ”
"Học trưởng Tiếu Trần thật sự rất ôn nhu nha! Học chính là thiết kế, quần áo phối hợp đẹp giống như minh tinh vậy á! ”
"Khóc, không nghĩ tới tớ có thể gặp được học trưởng Tiếu Trần lúc còn sống, nghe nói học kỳ trước anh ấy vẫn đang thực tập, không ngờ học kỳ mới vừa mới bắt đầu đi học đã trở về"
"Hừm! Học trưởng đẹp như vậy, mi mau nhìn xem, vừa rồi có bao nhiêu nữ sinh nhìn trộm anh í! ”
Tiếng nghị luận xung quanh liên tiếp vang lên, phần lớn đều là các cô gái nhỏ, trong lòng Tiếu Trần thở dài, cậu đã sớm quen với lối sống bị người ta coi là khỉ.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của trường đại học, khuôn viên trường có rất nhiều khuôn mặt ngây thơ và xa lạ.
Thói quen sinh hoạt của cậu đơn điệu, đối với mỗi người đều là thái độ bình thản nhàn nhạt, người không quen biết sẽ cảm thấy cậu rất ôn nhu, người quen biết với cậu chỉ cảm thấy cậu làm người lạnh lùng.
Đang lúc Tiếu Trần chuẩn bị đi.
"Tiếu Trần!" Một giọng nói siêu lớn hét lên với cậu.
Cậu nghi hoặc quay đầu.
"Ngốc đi, không nghĩ tới cậu bị tớ bắt được đi! Đi thôi! Hôm nay học muội năm nhất bắt đầu đi khai giảng, giúp câu lạc bộ của tớ tuyển dụng mới! "Là bạn cùng phòng của Tiếu Trần, một hán tử gạo lứt Đông Bắc, tên là Lý Quả.
Tiếu Trần từ trước đến nay rất ít khi cự tuyệt người khác về loại chuyện này, Lý Quả cũng nhìn thấu điểm này của cậu mới cố ý xin cậu.
Tiếu Trần bất đắc dĩ gật đầu.
Trêи sân bóng rổ một đám người tụ tập lại với nhau, nam nữ đều có, trời nóng, trong trường học rất ít cảnh tượng như vậy.
"Kỳ quái, hôm nay trêи sân bóng rổ sao lại nhiều người như vậy!" Lý Quả là một bát quái tinh, rất quen thuộc, đối với chuyện náo nhiệt luôn thích tham gia vài đá, "Không phải chỉ chơi bóng rổ sao? Thật kỳ quái! ”
Nói rồi, Lý Quả liền muốn kéo Tiếu Trần đi vào bên trong, Tiếu Trần rất không thích cảm giác chen chúc với người, hơn nữa trời còn nóng, uyển chuyển nói, "Cậu đi đi, tôi ở chỗ này chờ ngươi là được rồi. ”
Lý Quả biết tính tình Tiếu Trần, cũng không miễn cưỡng, tự mình đi lên.
Tiếu Trần từ xa có thể nghe thấy tiếng kinh hô và tiếng cổ vũ liên tiếp vang lên trêи sân bóng rổ, tiếng bóng rổ đập xuống đất, còn có tiếng thét chói tai hưng phấn của nữ sinh.
Ghi bàn! Ghi bàn! Lại một bàn thắng nữa!
Tiếu Trần ánh mắt nhàn nhạt, dùng dư quang nhìn vài lần tình huống sân bóng rổ.
"Wow!" Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên tập thể một tiếng kinh hô, còn chưa đợi Tiếu Trần phản ứng lại, cậu liền nhìn thấy tất cả mọi người nhìn về phía cậu, trong ánh mắt đều mang theo hoảng sợ, một trái bóng rổ mắt thấy sắp đập vào người cậu.
Tiếu Trần hoảng sợ, dùng tay chặn đầu mình.
Bóng rổ cũng không có đập vào như trong tưởng tượng.
Một bóng đen đột nhiên chắn trước mặt cậu, tốc độ nhanh đến khiến người ta kinh ngạc, thậm chí ngay cả Tiếu Trần cũng bị giật mình.
“......”
"Không sao chứ."
Tiếu Trần há miệng.
Nam sinh trước mắt này có đôi mắt màu xám, ngũ quan đoan chính cứng rắn, môi mỏng vừa vặn.
"Cậu..." Không đợi Tiếu Trần nói xong, nam sinh liền lạnh lùng quay đầu lại, đem quả bóng vừa mới bắt được ném về phía sân bóng rổ.
"Ầm ầm." 3 điểm.
Toàn trường yên tĩnh.
Nam sinh quay đầu lại, trêи mặt lại nở nụ cười, "Học trưởng, cùng nhau đi thôi. ”
Tiếu Trần hoảng sợ, giống như bị mất hồn, mặc cho đối phương nắm tay mình đi về phía ít người, thậm chí ngay cả Lý Quả ở phía sau lớn tiếng kêu, cũng vẫn không nghe không đáp, cậu chỉ có thể cảm nhận được, giờ phút này, nắm lấy nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn..
"Hứa Thăng?" Tiếu Trần thăm dò mở miệng, biểu tình còn mang theo vài phần không xác định.
Nói thật, người trước mắt này, ngoại trừ đôi mắt màu xám, cái gì cũng không giống Hứa Thăng, ngoại hình, khí chất, diện mạo, đều khác với Hứa Thăng, nhưng không hiểu sao, Tiếu Trần trong lòng đã cho rằng, hắn chính là Hứa Thăng.
Đối phương cười khẽ, "Là em," bước chân của hắn dừng lại, đối mặt với Tiếu Trần, "Học trưởng, em đã trở lại. ”
Một bài đăng lớn được đăng lên.
Tên bài viết được gọi là: Khóc, giáo thảo và máy tính hệ thảo ở bên nhau.
Chủ nhà: Lời tựa: Người khác thịt tôi, chủ nhà cũng phải để lại một chiếc qυầи ɭót cho năm mới.
Chủ nhà: Đừng hỏi tôi là ai, tôi chỉ có thể nói rằng tôi là một người hâm mộ học trưởng!! Tâm trạng của tôi bây giờ rất phức tạp! Bạn hỏi tôi tại sao? Tôi thấy giáo thảo bị ép vào cây để hôn! (Đối cẩu độc thân vạn điểm bạo kϊƈɦ.)
Vốn tôi còn chưa thấy rõ là ai, bởi vì là buổi tối, lại ở trong rừng cây nhỏ gần căng tin rất ít người đi vào đêm đó! Tôi lúc ấy thấy hai người từ xa! Hơn nữa hai người rõ ràng là nam nhân.
Lúc đó tôi đờ mờ một trận, tò mò vô cùng, vốn tưởng rằng cặp này sẽ thẹn thùng đến mức trốn đi, ít nhất sẽ không đối mặt khi đụng phải tôi! Kết quả là gì? Kết quả chính là giây sau ta nhìn hệ thảo ôm giáo thảo ngoan ngoãn từ trong rừng cây nhỏ đi ra! Làm lơ tôi trong suốt hành trình! Khóc!
Tôi dám cam kết, hệ thảo tuyệt đối nhận ra tôi là ai! Đó là khoe ân ái cho tôi xem!
Tại sao? Bởi vì tôi đã nói chuyện với giáo thảo (khuôn mặt lạnh nhạt), bởi