Viên Trọng nằm trêи giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngồi dậy, từ trong ví rút ra tấm ảnh của nữ sinh nắm trong lòng bàn tay, không tự chủ được mím môi.
Nữ sinh trong bức ảnh trông không lớn, giống như một học sinh đại học, với bím tóc nho nhỏ, sảng kɧօáϊ, cũng không trang điểm, có thể thấy rằng bức ảnh này đã có nhiều năm lịch sử, các cạnh của bức ảnh đã phai mờ, nhưng vẫn được bảo quản rất tốt.
Viên Trọng nhìn chằm chằm bức ảnh ngẩn người, đôi mắt có chút ướt át.
"Hinh Hinh." Hắn niệm ra cái gì, thần sắc có chút thống khổ.
"Tại sao?" Viên Trọng cắn chặt răng, đáy lòng giống như có đại hận ngập trời, biểu tình đều có chút dữ tợn.
Chu Hinh Hinh là bạn gái của hắn, mối tình đầu của hắn.
Hai người cùng nhau lớn lên, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều học chung một trường học, nếu không phải là tai nạn đó, họ hẳn là sẽ cùng nhau học đại học, làm việc cùng nhau.
Nhưng thời gian đọc sách của cô dừng lại ở cao trung năm hai của cô, cuộc sống của cô mãi mãi đóng băng ở tuổi 18.
Hai lần! Hắn đều không cứu được cô!
Cô có phải hận hắn cho đến khi cô chết không?
Viên Trọng nghĩ đến cái gì, đột nhiên cuộn mình thành một đoàn, vùi đầu lên gối, im lặng khóc nức nở.
Nếu hắn đảm nhận nhiều hơn một chút, thời điểm cô cần chính mình, kiên định ở bên cạnh cô, tất cả mọi thứ đều sẽ không xảy ra!
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô, thân thể cô đã không còn nhiệt độ gì, ngay cả máu cũng đã hoàn toàn lạnh băng, thân thể bởi vì bị xe nghiền ép qua, xương cốt của hai tay đều đã đứt gãy.
Càng buồn cười hơn là, hắn cho đến nay vẫn chưa tìm thấy kẻ đã giết cô ấy! Đã lâu lắm rồi! Hắn cũng không biết cao trung năm hai là ai làm tổn thương nàng!
Mà bây giờ hắn cũng đang phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Đỉnh đầu Viên Trọng chậm rãi thẩm thấu ra một tầng sương mù màu đen, quấn quanh hắn.
Ở góc hắn không nhìn thấy, nam nhân mặc áo đen đứng ở nơi đó nhìn nhất cử nhất động của hắn, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ nào, sau đó trong nháy mắt, liền biến mất trong không khí.
Tiếp theo, là hắn.
"Hết thảy hành vi của Tử Thần đều có mục đích." Lương Kinh đem những lời này trong điện thoại di động đọc lên tiếng, biểu tình có chút cứng ngắc.
Cuốn sách này, được gọi là "Lý thuyết Tử Thần", được viết bởi một nhà văn thời kỳ thành lập, bởi vì sau khi thành lập, mê tín dị đoan khủng bố đã bị tấn công, cuốn sách này cũng tự nhiên bị cấm.
"Lý thuyết Tử Thần" là những gì ông nhìn thấy trong một nhóm tín ngưỡng khủng bố, cuốn sách này chỉ có thể được tải về phiên bản điện tử trêи một trang web, không có phiên bản vật lý, càng không có bất kỳ lịch sử gì để tham khảo nghiên cứu.
Trong cuốn sách này, tác giả chia cái chết thành ba loại. Loại thứ nhất cũng là cái chết của Tử Thần, thứ hai là tự nhiên chết, loại cuối cùng là xác suất chết.
Tự nhiên chết chính là thọ quy chính tẩm, xác suất chết là trùng hợp ngẫu nhiên đan xen tử vong không tự nhiên, có thể là bệnh tử, có thể là tai nạn chết, thậm chí trong xác suất này, người còn có thể sống sót.
Mà cái chết của Tử Thần có chút bất đồng, cái chết của hắn tuyệt đối là chết, dùng để trừng phạt người tội nghiệt thâm trọng, trừ bỏ cá nhân không được Thiên Đạo chứa đựng, không chết không ngừng.
Vương Tinh nóng nảy, "Bên trong chẳng lẽ không đề cập đến phương pháp tự cứu mình sao? ”
Sau khi được Cổ Mạn đồng giải cứu một lần, cô liền đen theo nó cung phụng mọi lúc, mang theo trêи người, mỗi ngày để cung cấp hương thơm, chuẩn bị thịt cá tốt.
Lúc đầu còn tốt, cô không chỉ không gặp phải bất kỳ tai nạn nguy hiểm nào nữa, mà vận khí bắt đầu bùng nổ, làm gì cũng thuận lợi. Nhưng đúng lúc cô cho rằng mình thoát khỏi uy hϊế͙p͙ tử vong, cô ngay cả mấy đêm ngủ cũng có thể mơ hồ cảm giác bên cạnh có một tiểu hài tử đang ầm ĩ, thậm chí vận khí còn kém hơn trước, tần suất gặp nguy hiểm cũng càng ngày càng cao.
"Không có." Lương Kinh lắc lắc đầu, tay phải nắm lấy vị trí trái tim của mình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hai người bọn họ vì mạng sống, điên cuồng làm phúc lợi công cộng, đã gần như tiêu hết tất cả tiền trêи người, hai người bọn họ vốn là sinh viên, căn bản không có tiền gì.
Hai người bọn họ hiện tại đang ở cùng một chỗ, giấu tất cả đồ đạc nguy hiểm trong phòng, ngay cả góc bàn cũng dán thanh chống va chạm, đem tất cả nguy cơ an toàn giảm xuống mức thấp nhất, ngay cả ăn cơm cũng là kêu mang đi, thậm chí chạy mấy ngày không đi học.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù